Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh. Đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới biết rằng nó không thể ở đó. Có mấy ai yêu lần đầu cũng là yêu lần cuối. Tình yêu có thời gian riêng, khoảnh khắc riêng và cũng có lý do riêng để đến và đi. Khi nó quyết định rời khỏi trái tim bạn, hay trái tim của người bạn yêu, thì bạn không thể làm gì và cũng không nên làm gì. Bạn không thể níu giữ nó, bắt ép n
22/09
2011
Radio AnhSaoKhuya: Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh. Đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới biết rằng nó không thể ở đó. Có mấy ai yêu lần đầu cũng là yêu lần cuối. Tình yêu có thời gian riêng, khoảnh khắc riêng và cũng có lý do riêng để đến và đi. Khi nó quyết định rời khỏi trái tim bạn, hay trái tim của người bạn yêu, thì bạn không thể làm gì và cũng không nên làm gì. Bạn không thể níu giữ nó, bắt ép nó hay cố giữ lại cho riêng mình.
Đây là câu mà Muối đã nghe được trên 1 chương trình radio yêu thích từ rất lâu. Muối xin đc mạn phép trích dẫn câu nói này và lấy tên chương trình radio đó cho những dòng cảm xúc của chủ đề ngày hôm nay “Khi 2 trái tim không cùng nhịp đập”.
Các bạn thân mến, ai cũng chỉ có 1 mảnh ghép duy nhất để hoàn thiện phần còn thiếu của mình. Và để tìm được mảnh ghép ấy, không phải là chuyện dễ dàng đối với mỗi người. Có những người phải mất cả cuộc đời để đi tìm mảnh ghép để rồi cuối cùng lại hụt hẫng nhận ra rằng mảnh ghép ấy là không phải dành cho riêng mình. Khi đã biết được rằng 2 trái tim đã không còn cùng nhịp đập, còn có thứ cảm xúc nào đau đớn hơn thế?
Yêu thương gắn liền với tin tưởng. Nhưng đôi khi “niềm tin” không phải là một món quà quý giá mà những người yêu thương có thể dành tặng cho nhau. Tin tưởng hóa thành một gánh nặng, níu giữ bước chân người. Nhịp đập chung giữa hai trái tim vốn đã từng thuộc về nhau như cánh diều chới với giữa không trung, và cho đến một ngày khi không còn chịu được sức nặng của những cơn gió thì diều sẽ đứt dây…Khoảng trời xanh lộng gió mất đi bóng dáng của con diều ngày nào. Nó lại dần quay về với không gian yên ắng thuở trước. Không buồn , không vui và cũng không còn những buổi chiều vô tư cùng cơn gió…Là gió vô tình lạc mất cánh diều hay là diều chẳng còn đuổi kịp gió…..
Cuộc sống có quá nhiều câu hỏi mà lại có quá ít câu trả lời, và càng khó hơn để tìm một đáp án làm vừa lòng ta. Khi yêu nhau, ai chẳng luôn dành những tình cảm tốt đẹp nhất cho người mình yêu và ước mong về một tương lai hạnh phúc cho cuộc tình đó. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng dành trọn cho những ước mong ấy. Ta đánh mất cái gọi là tình yêu cũng dễ dàng như việc chối bỏ một cảm xúc nào đó cho riêng mình. Người ta vẫn yêu đấy thôi. Vẫn nụ cười đấy, ánh mắt đấy….nhưng sao hôm nay lại xa xôi quá. Khoảng cách giữa hai trái tim yêu cứ mãi rộng dần theo ngày tháng. Rộng đến khi ta không còn cảm nhận được những nhịp đập yêu thương đó dành cho riêng mình, thì đó phải chăng đã là quá muộn màng để ta quay đầu lại tìm một bóng hình giờ đã xa xôi lắm. Khoảng cách đến bất chợt mà người ta chẳng thể nào ngờ.
“Khoảng cách nào không thể gọi tên,
Đo bằng thời gian hay chiều dài nỗi nhớ,
Ta bất giác, bàng hoàng trăn trở,
Khoảng cách ơi, sao nghiệt ngã vô cùng ?”
Một cơn gió, một giấc mơ nhẹ thoáng ngang đời ta, tình yêu hay cuộc sống luôn là những dấu hỏi lớn trong một đời người. Thế thôi, là hết yêu, hết dành cho nhau những cảm xúc yêu thương nồng nàn như một thời ta cứ nghĩ sẽ là mãi mãi, hết cố công đi tìm một nhịp đập ấm áp nơi trái tim ai kia. Nhưng hết yêu, không có nghĩa là ngừng nhớ thương. Hết yêu, không có nghĩa là ngừng hy vọng. Hết yêu, chỉ đơn giản là một thời khắc để trái tim ta dừng lại, suy nghĩ về chặng đường đã qua, là một khoảng lặng trong cuộc đời để ta định hình lại yêu thương của riêng mình.
Nỗi đau rồi cũng qua đi. Quá khứ ai cũng từng có những kỷ niệm cho riêng mình. Dẫu vui hay buồn thì đó vẫn là một phần trong quá khứ mà ta chẳng thể nào thay đổi được. Nếu trái tim ta đã chọn cho mình một điểm dừng ngay vào thời khắc đó, thì hãy để cho những nhịp đập yêu thương kia đi tìm một ngã rẽ mới. Mỗi nhịp đập là một nhịp yêu thương, trái tim con người không ngừng đập, cũng như con người sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu thương trong cuộc đời.
Đây là câu mà Muối đã nghe được trên 1 chương trình radio yêu thích từ rất lâu. Muối xin đc mạn phép trích dẫn câu nói này và lấy tên chương trình radio đó cho những dòng cảm xúc của chủ đề ngày hôm nay “Khi 2 trái tim không cùng nhịp đập”.
Các bạn thân mến, ai cũng chỉ có 1 mảnh ghép duy nhất để hoàn thiện phần còn thiếu của mình. Và để tìm được mảnh ghép ấy, không phải là chuyện dễ dàng đối với mỗi người. Có những người phải mất cả cuộc đời để đi tìm mảnh ghép để rồi cuối cùng lại hụt hẫng nhận ra rằng mảnh ghép ấy là không phải dành cho riêng mình. Khi đã biết được rằng 2 trái tim đã không còn cùng nhịp đập, còn có thứ cảm xúc nào đau đớn hơn thế?
Yêu thương gắn liền với tin tưởng. Nhưng đôi khi “niềm tin” không phải là một món quà quý giá mà những người yêu thương có thể dành tặng cho nhau. Tin tưởng hóa thành một gánh nặng, níu giữ bước chân người. Nhịp đập chung giữa hai trái tim vốn đã từng thuộc về nhau như cánh diều chới với giữa không trung, và cho đến một ngày khi không còn chịu được sức nặng của những cơn gió thì diều sẽ đứt dây…Khoảng trời xanh lộng gió mất đi bóng dáng của con diều ngày nào. Nó lại dần quay về với không gian yên ắng thuở trước. Không buồn , không vui và cũng không còn những buổi chiều vô tư cùng cơn gió…Là gió vô tình lạc mất cánh diều hay là diều chẳng còn đuổi kịp gió…..
Cuộc sống có quá nhiều câu hỏi mà lại có quá ít câu trả lời, và càng khó hơn để tìm một đáp án làm vừa lòng ta. Khi yêu nhau, ai chẳng luôn dành những tình cảm tốt đẹp nhất cho người mình yêu và ước mong về một tương lai hạnh phúc cho cuộc tình đó. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng dành trọn cho những ước mong ấy. Ta đánh mất cái gọi là tình yêu cũng dễ dàng như việc chối bỏ một cảm xúc nào đó cho riêng mình. Người ta vẫn yêu đấy thôi. Vẫn nụ cười đấy, ánh mắt đấy….nhưng sao hôm nay lại xa xôi quá. Khoảng cách giữa hai trái tim yêu cứ mãi rộng dần theo ngày tháng. Rộng đến khi ta không còn cảm nhận được những nhịp đập yêu thương đó dành cho riêng mình, thì đó phải chăng đã là quá muộn màng để ta quay đầu lại tìm một bóng hình giờ đã xa xôi lắm. Khoảng cách đến bất chợt mà người ta chẳng thể nào ngờ.
“Khoảng cách nào không thể gọi tên,
Đo bằng thời gian hay chiều dài nỗi nhớ,
Ta bất giác, bàng hoàng trăn trở,
Khoảng cách ơi, sao nghiệt ngã vô cùng ?”
Một cơn gió, một giấc mơ nhẹ thoáng ngang đời ta, tình yêu hay cuộc sống luôn là những dấu hỏi lớn trong một đời người. Thế thôi, là hết yêu, hết dành cho nhau những cảm xúc yêu thương nồng nàn như một thời ta cứ nghĩ sẽ là mãi mãi, hết cố công đi tìm một nhịp đập ấm áp nơi trái tim ai kia. Nhưng hết yêu, không có nghĩa là ngừng nhớ thương. Hết yêu, không có nghĩa là ngừng hy vọng. Hết yêu, chỉ đơn giản là một thời khắc để trái tim ta dừng lại, suy nghĩ về chặng đường đã qua, là một khoảng lặng trong cuộc đời để ta định hình lại yêu thương của riêng mình.
Nỗi đau rồi cũng qua đi. Quá khứ ai cũng từng có những kỷ niệm cho riêng mình. Dẫu vui hay buồn thì đó vẫn là một phần trong quá khứ mà ta chẳng thể nào thay đổi được. Nếu trái tim ta đã chọn cho mình một điểm dừng ngay vào thời khắc đó, thì hãy để cho những nhịp đập yêu thương kia đi tìm một ngã rẽ mới. Mỗi nhịp đập là một nhịp yêu thương, trái tim con người không ngừng đập, cũng như con người sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu thương trong cuộc đời.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi yêu cầu , chia sẻ xin gửi về [email protected] hoặc gửi trực tiếp tại diễn đàn AnhSaoKhuya.Net http://anhsaokhuya.net/diendan
Mọi yêu cầu , chia sẻ xin gửi về [email protected] hoặc gửi trực tiếp tại diễn đàn AnhSaoKhuya.Net http://anhsaokhuya.net/diendan