Thông điệp hôm nay (Thứ 7, 27/04/2024)

Radio số 17: Nếu một ngày ta xa nhau

Em sợ lắm nghe những bản tình ca buồn - nơi chỉ thấy nước mắt, nỗi buồn và những cuộc chia ly. Em đã thấy họ khóc rất nhiều, buồn rất nhiều và hình như là rất đau, nỗi đau đã bóp nghẹt trái tim, nhức nhối tâm hồn và dập tắt những hy vọng còn lại trong cuộc sống. Nếu là em thì em sẽ như thế nào? Em có thể sống nổi không, có thể vượt qua tất cả không anh nhỉ, nếu mà mất anh ấy?? Có thể em sẽ không gục ngã đâu, có thể em sẽ lại vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường nhưng chú mèo nhỏ trong em sẽ ti

Radio số 17: Nếu một ngày ta xa nhau
[Radio] Vì cuộc đời là những chuyến đi
:
3:30
bình luận
“Nếu 1 ngày chúng ta xa nhau anh có yêu ai khác không?” -  em ở đằng sau xe cố nhoài người lên phía vai anh để hỏi.
“ Lúc đó hả, lúc đó anh sẽ chẳng yêu ai hết, nếu anh có ở bên ai khác thì đó chỉ là nghĩa vụ thôi!”
Em mỉm cười mãn nguyện, dựa đầu vào lưng anh rồi ôm anh thật chặt, người khác có thể đòi người yêu luôn luôn phải chiều theo ý mình, rồi  những bông hồng mỗi ngày hay những món quà đắt tiền vào dịp sinh nhật nhưng em thì chẳng cần như vậy chỉ cần câu nói làm ấm lòng em như vậy là quá đủ cho những gì em muốn từ anh. Em hỏi vậy thôi, làm sao chúng ta có thể chia tay được anh nhỉ, anh yêu em thế cơ mà, anh thương em nhiều đến thế cơ mà, anh quan tâm chăm sóc em – một cô gái mong manh yếu đuối như bông hồng thủy tinh đựng trong lồng kính, anh nâng niu vì sợ rằng nếu lỡ tay đánh rơi, em sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, vụn vỡ đến nỗi anh không thể tìm thấy đủ những mảnh trái tim em, anh sợ rằng không thể hàn gắn tất cả lại như cũ. Em đã quen được dựa vào vai anh khi buồn, em luôn muốn nép vào lòng anh khi lạnh và em cần ôm lấy anh để tìm cho mình một cảm giác bình yên, em đã quen mất rồi anh ạ!

Một cuộc gặp gỡ tình cờ đã kéo ta xích lại gần nhau rồi tình yêu nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng như một cơn gió, không ồn ào, không màu mè cũng không phức tạp nhưng không vì thế mà thiếu đi sự mãnh liệt. Em như con mèo nhỏ bấy lâu vẫn cuộn tròn ngủ say trong chiếc ổ ấm áp của mình bỗng một ngày kia được một đôi tay vững chắc bế bổng lên, đôi tay ấy đã đánh thức mèo con dậy, bắt đầu ve vuốt và thì thầm vào tai nó những lời nói yêu thương. Ấm quá! Ấm chẳng khác gì chiếc ổ mèo con đã nằm nhưng hơn thế nữa chiếc ổ chẳng thể âu yếm cũng chẳng thể nói cho nó nghe những lời như thế. Yêu rồi! Yêu rồi! Cô gái nhỏ trong em thức dậy, bắt đầu dang tay đón lấy những ánh nắng mới của cuộc sống, em lặng đi nghe trái tim đang đập những nhịp đập hạnh phúc, những nhịp đ    ập xao xuyến của tình yêu đầu tiên.

Em sợ lắm nghe những bản tình ca buồn - nơi chỉ thấy nước mắt, nỗi buồn và những cuộc chia ly. Em đã thấy họ khóc rất nhiều, buồn rất nhiều và hình như là rất đau, nỗi đau đã bóp nghẹt trái tim, nhức nhối tâm hồn và dập tắt những hy vọng còn lại trong cuộc sống. Nếu là em thì em sẽ như thế nào? Em có thể sống nổi không, có thể vượt qua tất cả không anh nhỉ, nếu mà mất anh ấy?? Có thể em sẽ không gục ngã đâu, có thể em sẽ lại vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường nhưng chú mèo nhỏ trong em sẽ tiếp tục quay lại cái ổ ngày xưa của nó, cuộn tròn và lại ngủ thật say để quên hết tất cả nhưng giấc ngủ đó không còn bình yên. Nó sẽ xù lông khi ai đó muốn đụng đến và nhất định không để bất cứ ai vuốt ve, âu yếm vì đau một lần đã là quá đủ, em sẽ làm như thế để chở che cho cái tình yêu bảo thủ trong em, để cho trái tim em được ngủ quên trong miền ký ức, nơi đó chỉ có em và anh.

Anh có nhớ cánh đồng lau ở ngoại thành chúng mình đã đi chơi lần trước không? Hoàng hôn ở đó đẹp anh nhỉ, ráng đỏ của buổi chiều không còn gay gắt chói lòa mà tràn vào tim thứ ánh sáng dìu dịu ấm áp, gió heo may tìm theo những bông cỏ lau trải dài đến cuối trời, mùa thu đã về, một mùa dịu dàng lại về với tình yêu chúng mình và em hạnh phúc vì ta có thêm một mùa để yêu nhau. Anh có nhớ góc quán quen chúng ta thường ghé vào mỗi sáng chủ nhật, quán café bé tẹo nằm lọt thỏm giữa một con hẻm hun hút uốn quanh như một dòng sông. Không phải vì những bản nhạc không lời du dương được nghe mỗi lần ghé thăm, không phải vì bộ bàn ghế gỗ nhỏ xinh bên góc cửa sổ có những dây thường xuân rủ bóng cũng không phải vì cốc café thơm thơm nghi ngút khói anh trao cho em, mà em hạnh phúc vì thêm một ngày được ở bên anh. Anh có nhớ không bậc thềm của căn nhà cổ nơi mình thường ngồi ngắm lá vàng rơi vào những buổi chiều chớm đông, lá từ cây cơm nguội già rụng rất nhiều xoay tròn trong gió trước khi rơi xuống tạo thành một tấm thảm vàng rực trên mặt đất. Anh bật cười nhìn cô gái nhỏ loay hoay giữa đống lá khô bị đạp lên kêu xào xạo: “Yêu…không yêu…yêu” và em hạnh phúc vì có thêm một buổi chiều ở bên anh.
Đã có lần em ngồi an ủi cô bạn thân, mối tình đầu của cô ấy vừa tan vỡ, cô ấy đau khổ, cô đơn và khóc rất nhiều. Cô bạn luôn vui vẻ, yêu đời của em biến mất thay vào đó là một khuôn mặt xanh xao nằm bẹp trên giường với đầu tóc bù xù và một đống khăn giấy. Nhìn thấy bạn em đau lòng, bật khóc khi bạn gục ngã, trách nó ngu ngốc sao lại để bản thân thành ra thế này và chợt em nghĩ đến anh. Có khi nào đến một lúc nào đó em cũng giống như cô bạn thân của em không nhỉ, ngày anh rời xa bỏ em lại một mình như vậy. Em sợ nhiều nước mắt như thế lắm, những lần mình giận nhau đã khiến em khóc thầm suốt đêm rồi, em cũng sợ sự cô đơn, sợ nỗi buồn, sợ sự hững hờ xa cách của người từng yêu em, sợ tình yêu của anh dành cho người khác. Anh , đừng làm tan vỡ trái tim của em, đừng làm như thế anh nhé, mối tình đầu của em!

Hôm trước em về quê thăm ông bà ngoại, ông bị tai biến đã nằm bất động gần 2 năm rồi nhưng bà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ông trong suốt thời gian ấy, bà không dám đi đâu xa thăm con cháu vì sợ không có ai lo lắng cho ông chu đáo như bà. Bà kể mặc dù ông chỉ nằm im như vậy thôi nhưng chuyện gì ông cũng đều biết hết. Một lần đêm khuya ông sốt cao, bà kiên nhẫn thức cả đêm để trông nom và lấy khăn đắp trán cho ông hạ sốt, bà đã thấy ông khóc, dù chỉ là một giọt nước mắt rơi xuống thôi nhưng bà biết ông cảm động trước tình thương và sự chăm sóc của bà dành cho ông. Bà vừa kể, đôi mắt vừa lấp lánh niềm vui, đôi tay bà nắm chặt lấy bàn tay đang im lìm của ông, tình yêu tràn ngập căn nhà nhỏ, em mỉm cười ngắm nhìn hai con người hạnh phúc ấy, dường như không gì kể cả cái chết có thế làm phai nhạt tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau. Tình yêu của anh và em, liệu chúng ta có thể vun đắp cho tình yêu này mãi mãi lâu dài về sau, đến ngày mà anh và em vẫn nắm chặt đôi tay nhăn nheo của nhau và trao cho nhau những lời yêu thương, có thể được như vậy không anh nhỉ?

Em thích nghe bài hát này, mặc dù đây là một bản tình ca buồn, lời ca khắc khoải và da diết quá nhưng hơn hết chứa đựng trong đó là niềm tin mãnh liêt vào tình yêu dù có khó khăn, dù có ngăn cách, dù có trắc trở thì “những người yêu nhau chắc chắn sẽ tìm về được với nhau”. Em không còn mong ước gì xa xôi, không còn mơ về một tình yêu bất diệt không gì chia cắt nổi, em cũng không còn bắt anh hứa hẹn vào hai chữ “mãi mãi”, em chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua em lại thầm cảm ơn thời gian đã cho em thêm một khoảnh khắc để yêu anh.

 
------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi yêu cầu , chia sẻ xin gửi về [email protected] hoặc gửi trực tiếp tại diễn đàn AnhSaoKhuya.Net http://anhsaokhuya.net/diendan

Back to Top