Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Radio số 24 : Xe đạp

Ta đành để cho ký ức về mối tình đầu bay xa, xa mãi như đóa bồ công anh trong gió dạt về một phương trời nào đó nơi ta còn là một chàng trai mười tám đôi mươi với biết bao mộng ước về tương lai, với hoài bão của tuổi trẻ và có một tình yêu chưa ngỏ với cô bạn chung lớp, nhưng có lẽ hãy để như vậy đi, hãy để cho tiếc nuối khắc sâu vào tim những hình ảnh thân thương mà ta mãi mãi mang theo suốt cuộc đời. Hay ta chợt nhớ đến hình ảnh chiếc xe đạp bên mối tình nghèo đơn sơ, không có hoa, không có q

Radio số 24 : Xe đạp
[Radio] Vì cuộc đời là những chuyến đi
:
3:30
bình luận
 
Radio AnhSaoKhuya: Có ai bước qua thời học trò cắp sách tới trường mà không một lần rong ruổi trên chiếc xe đạp, xe đạp đã chở ta qua biết bao kỷ niệm ngọt ngào nơi có những bạn bè thân thương, thầy cô yêu mến và…có cả những mối tình không thể gọi thành tên. Tiếng lọc cọc quen thuộc ấy, cái hình dáng thân quen ấy, lại chợt nghe đâu đây văng vẳng âm thanh cười đùa của lũ bạn thân những buổi chiều đạp xe đi chơi sau mỗi lần tan trường, từng tà áo trắng thấp thoáng tung bay đong đầy nỗi nhớ, trắng cả một góc miền ký ức mộng mơ, một thời dấu yêu mà có lẽ sẽ in đậm trong ký ức mỗi người về những năm tháng không thể nào quên. Chợt thấy bồi hồi xúc động biết bao những quá khứ tươi đẹp ấy, thời gian trôi qua, ai rồi cũng lớn khôn, ai rồi cũng bị cuốn theo guồng quay của cuộc sống để đến khi nhìn lại thì mình đã trở thành một con người khác, muốn quay ngược thời gian trở về với lại tuổi thơ nhưng có thể làm gì đây, liệu có thể tìm được chiếc lá bị gió cuốn bay về phía cuối trời vô định nơi khuất xa tầm mắt, chợt nhớ và chợt tiếc nuối…
 
Chắc hẳn trong chúng ta không ai là không nhớ đến hình ảnh “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng”  - chiếc xe chở theo một thời mộng mơ đầy hoa bướm, chở theo những rung động đầu đời bối rối nhưng tinh khôi và chở theo cả mối tình dang dở vì lời yêu chưa kịp trao, ta ngại ngùng chỉ biết đứng nhìn em ở phía xa, ngẩn ngơ khi thấy tà áo trắng thân quen mà ta nhớ mong ấy, mà không dám đến gần, không dám chạm vào sợ tất cả mong manh vỡ làm đôi, sợ ta đánh mất. sợ ta không tìm lại được. Để rồi những dấu yêu ấy ta cứ âm thầm giữ trong lòng để mình ta biết, chỉ riêng mình ta thôi để một ngày chỉ thấy bóng dáng ấy trong giấc mơ, đẹp lung linh nhưng ta không bao giờ chạm tới được. Ta đành để cho ký ức về mối tình đầu bay xa, xa mãi như đóa bồ công anh trong gió dạt về một phương trời nào đó nơi ta còn là một chàng trai mười tám đôi mươi với biết bao mộng ước về tương lai, với hoài bão của tuổi trẻ và có một tình yêu chưa ngỏ với cô bạn chung lớp, nhưng có lẽ hãy để như vậy đi, hãy để cho tiếc nuối khắc sâu vào tim những hình ảnh thân thương mà ta mãi mãi mang theo suốt cuộc đời.
Hay ta chợt nhớ đến hình ảnh chiếc xe đạp bên mối tình nghèo đơn sơ, không có hoa, không có quà, không có những buổi hẹn hò sang trọng đắt tiền, chỉ có tình yêu hiện diện trong hai con tim bé nhỏ, rồi những ngày anh chở em trên chiếc xe đạp cũ, “áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè, cũng trên chiếc xe đạp cũ ấy, “dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu”. Thật cảm động trước những mối tình sinh viên nghèo ngày ấy! Với nhịp sống hối hả xô bồ như bây giờ ta có thể tìm thấy không tình yêu nồng nàn và ấm áp như thế, một tình yêu mà chỉ cần tựa vào vai nhau, chỉ cần được ở bên cạnh nhau mặc cho lợi danh tầm thường cứ tồn tại xung quanh, mặc cho những bon chen cứ chực xô con người ngã xuống, tình yêu cứ âm thầm vực họ đi qua những tháng ngày khó khăn, thiếu thốn, cứ âm thầm tiếp nguồn sức mạnh lớn lao để một khoảnh khắc bất chợt họ nhận ra mình đã có trong tay thứ quý giá đến như thế nào!
Bây giờ cuộc sống đã có biết bao đổi thay, con người đã được sống đầy đủ hơn, được tận hưởng mọi điều tốt đẹp nhất của cuộc sống nhưng không khó để tìm thấy hình ảnh một chiếc xe đạp cùng tà áo dài trắng tung bay trong những giờ tan trường để mỗi lúc ấy lại bồi hồi xuyến xao khi nghĩ về thời cắp sách tới trường, một thời hoa bướm đầy mộng mơ, bất giác ta mỉm cười vì thời gian quá đỗi thân thương ấy còn tồn tại lâu bền trong trí nhớ! Mong rằng mãi mãi sau này luôn được thấy những hình ảnh tươi đẹp để lại được nhớ mong, để lại  được hồi tưởng, còn biết bao nhiêu kỉ niệm mà ta đã từng có được! Ta muốn sống lại tuổi học trò ngày xưa lắm! Ước gì thời gian có thể quay ngược trở về nhỉ? Nhớ ngày chia tay, phượng buồn, trời đổ mưa lất phất ngoài hiên lớp, li ti từng chiếc lá phượng rơi, xoay tròn trong gió như những nỗi nhớ không tên... Rồi từ dạo ấy, mỗi đứa một phương, đường tương lai trải dài phía trước...nhưng những nhớ thương thì còn vấn vương mãi trong tim mỗi người đến suốt cuộc đời...
 
Hoa đỏ lưng trời em thấy không ?
Phượng thắm trong ta tựa tim hồng
Một lần vào hạ trăm nuối tiếc
Một thuở xa trường ... vạn nhớ thương

 
 
 ------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi yêu cầu , chia sẻ xin gửi về [email protected]

Back to Top