Tiếc thay cho yêu thương chưa trọn vẹn đã hụt hẫng trở về cái giới hạn bạn bè đầy hạn chế cho những xúc cảm nhảy múa. Ừ thôi thì thay áo mới cho cái chưa kịp cũ, cô vội vàng, vì sợ chính bản thân cô quá nhỏ bé trước sự đổi thay dường như đã tràn ly; hay cô cẩn thận đến nông nổi vì cho rằng mưa sẽ tắt? Đôi khi một sự thật quá phũ phàng rằng con người bất lực trước những yêu thương của chính họ.
29/06
2011
Tiếc thay cho yêu thương chưa trọn vẹn đã hụt hẫng trở về cái giới hạn bạn bè đầy hạn chế cho những xúc cảm nhảy múa. Ừ thôi thì thay áo mới cho cái chưa kịp cũ, cô vội vàng, vì sợ chính bản thân cô quá nhỏ bé trước sự đổi thay dường như đã tràn ly; hay cô cẩn thận đến nông nổi vì cho rằng mưa sẽ tắt? Đôi khi một sự thật quá phũ phàng rằng con người bất lực trước những yêu thương của chính họ.
Vào một ngày nào đó có nắng có gió, anh và cô bắt tay nhau như muốn đánh dấu cho một bước chuyển. Trong lòng cô hình như là đau lắm, nhưng với khả năng diễn xuất của mình, cô dễ dàng khiến anh tin rằng cô thoải mái với sự lựa chọn của cả hai. Còn anh, có thoáng ngỡ ngàng nhưng vì lòng kiêu hãnh của một kẻ chưa biết khuất phục là thế nào, anh mù quáng che lấp con tim. Chỉ duy nhất một người hiểu rõ tình cảm mà cả hai dành trao, trớ trêu thay là người tình cũ của anh. Dĩ nhiên con người ấy không phải là thánh để ban phát sự cao thượng, con người ấy im lặng se tơ cho mối tình đã qua...
Ngày bên anh, cô thấy mưa lạ, lạ vì đi bên anh mưa ấm, cho dù đi dưới mưa không có anh, cô vẫn tự sưởi ấm bằng ý nghĩ về anh. Là mưa lạnh và vô tình, cô ngồi dưới mưa để gặm nhấm nỗi nhớ và một tình yêu dai dẳng...
Trong cái lạnh sẽ thấy quý cái ấm, nhưng dường như con người ta cần tránh cái lạnh trước đã. Cô học cách sống không có anh, thôi để tâm đến những nơi đong đầy kỉ niệm của cả hai, lạnh lùng trước những kí ức đang van xin cô giữ lấy, và quan trọng hơn nữa, cô dạy con tim mình im lặng trước dấu chấm lửng của cuộc tình mong manh...
Anh về, về thật rồi, về cho yêu thương mà cô cất giữ, may quá, vừa về kịp! Bởi anh nhận ra, không ai thay thế được cô trong anh, ít nhất là lúc này...
Mưa à, mưa buồn lắm, như nước mắt ai rơi, chỉ những khi mưa chung điệu nhảy múa của cảm xúc đôi bên, mưa nhẹ như bay, bay bổng một khung trời riêng cho lứa đôi...
Bởi thế đôi khi chưa cần nắng, yêu thương vẫn sẽ ùa về trong làn mưa...
Cho dù buồn thế nào đi nữa, hãy lạc quan bạn nhé!
Vào một ngày nào đó có nắng có gió, anh và cô bắt tay nhau như muốn đánh dấu cho một bước chuyển. Trong lòng cô hình như là đau lắm, nhưng với khả năng diễn xuất của mình, cô dễ dàng khiến anh tin rằng cô thoải mái với sự lựa chọn của cả hai. Còn anh, có thoáng ngỡ ngàng nhưng vì lòng kiêu hãnh của một kẻ chưa biết khuất phục là thế nào, anh mù quáng che lấp con tim. Chỉ duy nhất một người hiểu rõ tình cảm mà cả hai dành trao, trớ trêu thay là người tình cũ của anh. Dĩ nhiên con người ấy không phải là thánh để ban phát sự cao thượng, con người ấy im lặng se tơ cho mối tình đã qua...
Ngày bên anh, cô thấy mưa lạ, lạ vì đi bên anh mưa ấm, cho dù đi dưới mưa không có anh, cô vẫn tự sưởi ấm bằng ý nghĩ về anh. Là mưa lạnh và vô tình, cô ngồi dưới mưa để gặm nhấm nỗi nhớ và một tình yêu dai dẳng...
Trong cái lạnh sẽ thấy quý cái ấm, nhưng dường như con người ta cần tránh cái lạnh trước đã. Cô học cách sống không có anh, thôi để tâm đến những nơi đong đầy kỉ niệm của cả hai, lạnh lùng trước những kí ức đang van xin cô giữ lấy, và quan trọng hơn nữa, cô dạy con tim mình im lặng trước dấu chấm lửng của cuộc tình mong manh...
Anh về, về thật rồi, về cho yêu thương mà cô cất giữ, may quá, vừa về kịp! Bởi anh nhận ra, không ai thay thế được cô trong anh, ít nhất là lúc này...
Mưa à, mưa buồn lắm, như nước mắt ai rơi, chỉ những khi mưa chung điệu nhảy múa của cảm xúc đôi bên, mưa nhẹ như bay, bay bổng một khung trời riêng cho lứa đôi...
Bởi thế đôi khi chưa cần nắng, yêu thương vẫn sẽ ùa về trong làn mưa...
Cho dù buồn thế nào đi nữa, hãy lạc quan bạn nhé!