Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Em đang học cách quên anh rồi

Còn nhớ ngày xưa khi bên anh, em hạnh phúc nhưng luôn có cảm giác mặc cảm vì xung quanh anh có quá nhiều người con gái xinh xắn. Anh vốn là mẫu người nhiều tình cảm, anh san sẻ nó cho bất kì ai cần đến, nhưng anh không biết rằng em chỉ là một người rất đỗi bình thường. Em cũng biết buồn nếu anh quên mất có em bên cạnh. Rồi thì mọi chuyện cứ diễn ra đúng như nó phải thế. Em và anh xa rời nhau chỉ vì những điều nhỏ nhoi.

bình luận

Em đang học cách quên anh rồi
 

Anh có biết không, em đang tham gia một lớp học, tên là “Học cách để quên một người”. Em đi học chăm chỉ lắm, mỗi ngày em đều luyện tập và cảm giác mình làm rất tốt.

Thời gian thấm thoát mà cũng đã hơn 2 năm trời. Em vẫn kiên trì theo học, rồi một ngày em thấy mình như bị say nắng một anh chàng khác, anh ấy không có chút gì giống với anh hết. Em mừng vì em đã quên anh và vì em đang thấy mình mới mẻ.

Ngày em bị tai nạn phải nhập viện. Rồi không biết là vô tình hay cố ý mà ông trời lại cho anh và anh ấy gặp nhau. Hôm đó em đã mổ xong, vẫn còn đau nhiều vì vết thương. Anh vào thăm trước, ngồi cạnh em. Rồi đến lượt anh ấy. Bạn bè mình lúc đó đông thật. Anh ấy lần lượt chào mọi người và chào anh. Rồi cũng đến lúc chỉ còn lại ba người chúng ta trong phòng bệnh. Anh vẫn ngồi cạnh em mà im lặng, em chờ anh cất tiếng hỏi han nhưng chỉ là im lặng. Đáp lại sự mong đợi của em chỉ có anh ấy, anh ấy kể em nghe một câu chuyện cười. Anh ấy lúc nào cũng làm cho em cười mà không bao giờ bắt em phải chờ đợi.

Còn nhớ ngày xưa khi bên anh, em hạnh phúc nhưng luôn có cảm giác mặc cảm vì xung quanh anh có quá nhiều người con gái xinh xắn. Anh vốn là mẫu người nhiều tình cảm, anh san sẻ nó cho bất kì ai cần đến, nhưng anh không biết rằng em chỉ là một người rất đỗi bình thường. Em cũng biết buồn nếu anh quên mất có em bên cạnh.

Rồi thì mọi chuyện cứ diễn ra đúng như nó phải thế. Em và anh xa rời nhau chỉ vì những điều nhỏ nhoi. Mỗi ngày em nhìn thấy anh nhưng chỉ từ xa, còn anh vô tâm vui đùa cùng bạn bè. Anh đâu biết rằng, ở đâu đó có giọt nước mắt em đang rơi. Anh cho em nhiều niềm vui nhưng không ít nỗi buồn. Em lúc xưa ngây ngô lắm, không thể phân biệt được đâu là tình yêu anh dành cho em, đâu là tình cảm cho những người bạn khác. Em mệt mỏi bao tháng ngày bên anh, em làm tất cả vì anh nhưng lại không bao giờ có thể nói một câu “em thích anh”. Em là vậy, lạnh lùng với anh, sống hờ hững với tình cảm anh trao nhưng đêm đêm về nhà em đã cất thật kỹ những kỉ niệm của chúng ta. Có lẽ vì vậy mà bây giờ em vẫn chưa thể quên được.

Rồi một ngày tháng 8 mưa phùn. Anh nói với em rằng anh đang yêu một cô bé. Bước chân em sao nặng nề quá đỗi. Trái tim em tan nát cùng những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Em sợ lắm, sợ anh sẽ nhìn thấy em khóc, sợ phải níu kéo trong khi anh không muốn. Em tự hỏi lòng mình rằng anh đã hết yêu em chưa? Anh nói thật hay chỉ là đang đùa với em thôi?

Rồi thì em cũng để anh ra đi với tình yêu mới. Em lúc nào cũng thế, cũng là người đứng lại phía sau anh, nhìn anh mỉm cười cùng hạnh phúc khác. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được trái tim em, hay hiểu những cảm xúc này của em đâu anh nhỉ? Con đường có em, anh đã từ bỏ, anh không bước chung nữa, chỉ có em đang bơ vơ ở ngã ba đường.

Từ hôm ấy, em đã bắt đầu học lớp quên anh. Và bây giờ thì em có quên anh một chút. Em bắt đầu mở lòng mình ra với một người khác. Những tháng ngày em có thể quên anh là khoảng thời gian em và anh ấy gần nhau nhất. Anh ấy giúp em xoa dịu vết thương ngày cũ. Anh ấy mang cho em một nụ cười hồn nhiên và cho em cảm giác được che chở. Em thực sự có quên anh trong những giờ phút ấy.

Rồi thì anh cũng bình yên bên tình yêu mới, em tự nhủ với mình như thế. Em không mong anh quay lại bên mình nữa. Em bây giờ đã có thể mỉm cười khi gặp anh, có thể đùa giỡn với đám bạn ngày xưa của tụi mình về anh. Em sẽ thực sự để anh ra đi khỏi lòng mình, và cất hết những kỉ niệm ngày cũ của riêng anh với em. Anh chắc đã hết yêu em rồi nhỉ?

 

Saodem

Back to Top