Đêm dài với chiếc máy tính, anh vô tình đưa chuột tới một góc kỷ niệm của riêng mình. Anh nghe lại những bài hát của cô, xem lại những tấm hình, đoạn clip mà cô đã gửi cho anh..Những kỷ niệm cứ lũ lượt trở về. Anh nhớ cô, nhớ những giây phút ngắn ngủi mà Hà Nội đã giữ lại cho 2 người, nhớ những ký ức mà thời gian đã không bao giờ trở lại.Một mình trong đêm. anh gượng cười, rồi lại tắt đi trong tiếc nuối.
09/07
2011
Sài Gòn bắt đầu những ngày trời mưa, anh cũng bắt đầu vào những ngày có khuôn khổ và mệt mỏi của mình.
Chiều nay mưa lại rơi. Anh tránh cái dòng người bon chen và đông đúc giữa lúc tan tầm , một mình lặng đứng giữa cây cầu nối 2 tòa nhà D và X , để rồi những giọt mưa rơi khẽ len vào trong ký ức của anh. Như một thói quen mà chính anh cũng chẳng thể nào ý thức được , anh lại đưa tay vào túi, muốn lấy điện thoại để gọi cho cô. Cô không thích như vậy. Anh chợt nhớ....rồi lặng lẽ rời tay khỏi điện thoại.
Đã quá lâu rồi, cô ko còn online nữa, ko còn có những buổi tối trò chuyện cùng anh nữa. Nhưng hằng đêm anh vẫn chờ cô.
Đã quá lâu rồi , những tin nhắn đt ko còn được gửi đi như ngày xưa nữa. Nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn cứ đợi. Đợi những dòng tin dù là chỉ ngắn ngủi thôi.
Đêm dài với chiếc máy tính, anh vô tình đưa chuột tới một góc kỷ niệm của riêng mình. Anh nghe lại những bài hát của cô, xem lại những tấm hình, đoạn clip mà cô đã gửi cho anh..Những kỷ niệm cứ lũ lượt trở về. Anh nhớ cô, nhớ những giây phút ngắn ngủi mà Hà Nội đã giữ lại cho 2 người, nhớ những ký ức mà thời gian đã không bao giờ trở lại.Một mình trong đêm. anh gượng cười, rồi lại tắt đi trong tiếc nuối.
Cô ko muốn anh chờ đợi cô, cô muốn anh sống vui vẻ, vì thời gian là quá dài, vì khoảng cách là quá xa, và vì con đường mà mỗi người đi sẽ còn nhiều lối rẽ. Anh cũng muốn vậy, anh cũng muốn cô sống vui, cũng muốn để những nỗi buồn tan đi theo gió, nhưng anh lại ko thể điều khiển đc nổi nhớ của mình.
Anh biết , có những lúc cô khiến anh buồn , cô khiến anh phải mệt mỏi vì luôn phải cố níu giữ một thứ tình cảm đang muốn rời xa anh Vậy mà có một sự thật rằng: " kể từ ngày quen cô, tất cả những người con gái khác đối với anh chỉ gói gọn trong 3 chữ" chỉ là bạn" . Tình cảm mà anh dành cho cô là duy nhất.".
Hơn lúc nào hết, anh ý thức được con đường mà anh đang đi sẽ ko đc phép có nhiều thời gian cho nỗi nhớ. Nhưng những lúc mà tâm trạng của anh cần có một người để nghĩ tới , anh lại buột miệng gọi cô :" vợ ơi, anh nhớ em " .
Anh ko đủ cao thượng để chúc cô sớm tím được hạnh phúc bên một người con trai khác. Nhưng tình yêu của anh đủ lớn để nói với cô rằng: anh vẫn chờ dù biết sẽ rất lâu ! Đêm nay mưa vẫn rơi. Nỗi nhớ vẫn đong đầy, và tình người thì vẫn thế. I'm here . . .forever !
phutbinhyen