Thông điệp hôm nay (Thứ 2, 09/12/2024)

Kém duyên vô phận

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngày em đi bầu trời sao u ám với tôi đến thế? Phải chăng số phận bắt tôi phải chứng kiến cái cảnh nhìn người mình yêu đi xa hay sao? Bao nhiêu ước mơ hoài bảo của tôi muốn được vun đấp cùng em đến đây là kết thúc hay sao? Phải, đã thật sự kết thúc ngay lúc tôi đang ở sân bay, đáng lẽ giờ này tôi đang nằm ở nhà trốn tránh ko nghĩ về em nữa mà vậy tại sao đôi chân này nó ko chịu nghe lời , hay là đôi chân nó làm theo sự mach bảo của con tim bắt mình phải lên sân bay

bình luận
Lời tác giả:  Đây là bài đầu tiên trong đời mình và ng con gái đó cùng làm cho nên hay hoặc không mong các bạn chém nhẹ tay

Mối tình chợt biến thành kỷ niệm

……………………………………..

Không phải tình yêu nào cũng trọn vẹn, không phải cuộc tình nào cũng đi với nhau đến cuối đường đời. Không phải một mà rất nhiều người yêu rồi chia tay, đau khổ điều tự đặt cho mình câu hỏi : “ tình yêu là gì ?”.

Chuyện tự kể rằng, tôi, một chàng trai luôn tin vào mối tình đầu kỳ lạ, một tình yêu mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ theo mãi đến suốt đời, nhưng đời ai biết được chữ ngờ, cái gì tự đến rồi sẽ tự đi, tình đầu của tôi là thế. Và từ khi tình đầu không cánh mà bay, tôi ko bao giờ tin những gì là tình yêu nam nữ, trai gái, có chăng chỉ những cảm xúc vu vơ, thoáng đi qua rùi vụt tắt liền. Tôn thờ chủ nghĩa độc thân là phương châm sống và sống mãi, nói theo kiểu văn chương tí là thà không yêu để tiền đi du lịch, sống cô đơn cho mấy em mê.

Sau 4 năm thoải mái tự tại với phương châm sống mà tôi khắc cốt ghi tâm, ai ngờ một lần nữa lý thuyết muôn thuở “ đời ai biết được chữ ngờ” tìm được địa chỉ nhà và số phone của tôi, nó bám day như đĩa, tôi cố né cố tránh nhưng kêu trời trời ko nghe, gọi đất đất không hiểu. Tôi ghét chữ ngờ, tôi ghét vô tình, ghét thì cứ ghét, vô tình rùi cứ vô tình em. Em một người con gái bí ẩn, không dịu dàng không dữ dằn, không đẹp không xấu, nói chung em rất lạ với tôi. Vì em lạ nên tôi tò mò, tôi chỉ vô tình nói chuyện với em. Nghĩ lại thấy mình ác ghê, lần đầu tiên nói chuyện mà tôi “bắt” em thức khuya ( nhưng là chat nhe ), nhờ đêm đầu tiên vất vả biết được tôi và em cùng chung sở thích đọc tiểu thuyết tình yêu. Có đêm đầu rùi sẽ có thứ 2, thứ 3…. dần dần tôi ghét chính tôi, tự tôi lại phản lại cái chủ nghĩa của chính mình, cảm thấy quyến luyến sau câu “bjjbjjbbj a “ . Ngày ngày cứ đợi chờ em, trông em qua màn hình desktop dù chỉ là “ Buzz “, “ Hj “…. Hay bất cứ cái gì để anh biết rằng sự hiện hữu của em bên kia desktop.
Tôi bắt đầu cảm thấy ấm áp hạnh phúc khi nói nhiều hơn với em mỗi ngày. Rùi tôi hiểu em hơn, rùi …………. Nhiều khi tôi muốn tự la lên tôi yêu rùi ư! Ukm nhỉ tôi đang bắt đầu yêu em rồi kìa…..sao tôi lại thế? Tôi yêu em khi tôi biết rõ em không thuộc về tôi. Tôi rơi vào một góc tối không biết đâu là lối ra. Tôi bâng khuâng không nhận ra đường đi, thui thì không yêu nữa, chủ nghĩa trước kia là hợp lý nhất. Rồi sao nà! Nhớ cứ nhớ, quên thì càng nhớ….

Tôi đang cuốn người lại trong góc tối của chính tôi, một âm thanh quen thuộc vang lên, vung tay với theo âm thanh đó, đó là tin nhắn, tin nhắn của em : “ dao nay anh bi sao zay? Sao ko tra loi e nua?”. Tôi làm bộ ngó lơ không thèm để ý tin nhắn kia của ai, rùi cái âm thanh đán ghét kia lại vang lên nữa : “ e lam a gian ah, len yahoo di e doi a na”. Tôi giả ngu làm ngơ luôn, coi ai cứng đầu hơn ai. Ủa? sao âm thanh kia không vang lên nữa ta! Hahahahah cuối cùng mình thắng, mình cứng đầu hơn. Chưa kịp đắc chí, bíp bíp : “ a ma ko len, e se ko an, ko uong, thuc khuya ko ngu coi ai buon biet lien”
“ Message sent - e ngu di dung co lam nhu vay co hai cho sk day”
“ Inbox – ngu nam chu ko ngu di. Zay sao ko tra loi e”
“ Message sent – tu nay a se ko bao gio chat hay nt voi e nua”
“ Inbox – tai sao, e voi a noi chuyen hop và vui muh”
“ Message sent – don gian a thich vay, the thoi”
“ Inbox – neu a da muon zay thi tu nay se ko gap,ko nc, ko chat, và ko làm phiền anh nữa”
“Inbox – anh luon luon chieu y e cho nen lan nay e thu chieu y anh vay”

Sau tin nhắn đó cái âm thanh kia cứ im lìm, ko chịu vang lên nữa, dù chỉ là bíp………. Tôi thấy tim mình như thắt lại, nhói lên từng cơn theo từng dòng tin nhắn kia. Tôi lại cuộn người lại trong góc tối, nhưng lần này góc tối có tí âm thanh vu vương của bài hát yêu thích “ Tong Hua”. Và bao nhiêu câu hỏi chập chờn hiện ra : sao tôi lại nói thế? Sao tôi làm em buồn? Tôi có đáng ghét không? Giờ em thế nào? Em sẽ giận tôi chứ? Em có ghét tôi không? Em em em em….?

- Alo, em gọi anh có việc gì không?
- Em đang đứng chờ trước nhà anh nà, anh ra đây đi nhe.

Tôi giật bắn người lên, ủa em nào? Em đó hả, sao em biết nhà tôi vậy? Tôi luống cuống:
- Em xạo phải không, sao em biết nhà anh được!
- Anh mà không ra sau 3 giây là em vào đấy nhe.
Đành nhắm mắt liều mạng xông ra, trời em thật. Em bắt tôi lên xe, lúc này tôi như một đứa trẻ biết nghe lời, chỉ im lặng và chở em.
- Em đói bụng quá, đi ăn nhe!
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được ah! Ah, ăn chân gà nướng nhe anh, rùi ăn chè nữa.
Tôi thấy ghét suy nghĩ mình quá! Miệng nói ko quan tâm về em nữa mà sao hôm nay tôi ngoan thế này, em nói gì nghe hết. Hay là tôi tự hào vì làm em vui ?
- Wow, ăn no quá, đi hết nổi rùi nà!
- Uhm, vậy mình về nhé.
- Không, no quá chạy xe sao được. Để tiêu hóa tý rồi tính tiếp he
- Giờ em muốn đi đâu nữa không?
- No quá đi hết nổi rùi, mình vào công viên dạo mát tý nhe anh!
Tôi lê cái thân rất mi nhon, còn em thì với cái bụng quá no, đi dạo quanh công viên. Bóng hai người in trên đất nhìn lạ lùng, xa cách, ko gần gũi như trước đây nữa.
- Anh bị sao zậy, sao không nói chuyện với em nữa. Có gì xảy ra với anh ah!
- Em, em…. Em có thấy rằng tình cảm của anh với em hơn mức tình bạn hay không! Anh đang muốn vứt bỏ cái suy nghĩ đó đi.
- Tại sao anh lại muốn bỏ nó đi
- Nó đó hả? tình cảm nhăn nhít, không có gì cả đâu
- Anh nói zậy, không sợ em giận ah!
- A…n…h xin lỗi vì những lời vừa rồi nha.
- Thôi, trễ rồi về hen anh.

Sau câu nói kia, sự im lặng ập xuống. không cứng đầu như ai kia nên tôi chuẩn bị đứng lên, có cái gì đó không nặng lắm kéo cái vai gầy gò của tôi lại. Thì ra do im lặng quá tôi không biết em tựa đầu vào vai tôi lúc nào, rồi lại thêm một khoảng lặng giữa em và tôi…
- Anh biết không, anh là người con trai đầu tiên em kể về mình. Và anh cũng là người đầu tiên luôn chúc em ngủ ngon hằng đêm. Là người con trai luôn nhắn tin cho em mỗi khi em mệt mỏi. Đặc biệt không bao giờ hỏi về quá khứ của em.
- Em đừng nói zậy. Em biết anh luôn quan tâm em muh.
- Ngốc. Mà anh nà! Anh có tình cảm với em thật hả?
- Ukm.
- Zậy anh có muốn biết cảm giác của em thế nào không?
- Không.
- Không thì thôi nhe! Mai mốt năn nỉ cũng không nói đâu đấy.
- Ukm.
- Cho em hỏi nữa nà! Nếu có một điều ước thì anh sẽ ước gì?
- Mấy trò chơi con nít anh ko tin, nên anh không ước gì cả.
- Không có thật nhưng anh cứ ước đại đi he.
- Không …. Thật sự anh không biết ước gì cả đấy.

Nhưng em đâu biết rằng, tôi đang thầm ước rằng giây phút em tựa vào vai tôi là mãi mãi, thời gian tôi được ở bên em là bất tận không có điểm dừng …
- Không ước thì thui, làm gì ghê zay. Mà sao này không được tự dưng không nói chuyện với em nữa nhe ngốc.
- Ohm! Cho anh hỏi anh ngốc chỗ nào?
- Anh tự nghĩ đi, em hổng nói đâu.
- Khuya rồi, mình về nhé.
- Hôm nay em đi bụi ah!
- Em giởn à, sức khỏe em rất yếu nên em hãy về nhà ngủ đi
- Em ngủ lại công viên luôn.
- Ai mà cho ngủ trong công viên chứ.
- Không cho thì ra vỉa hè ngủ hheheheh
- Em đùa ah!
- Ohm … thật muh, không có đùa đâu nhe.

Lúc đó tôi vừa có cảm giác bất an và cũng mong là em không đùa, để tôi gần em lâu hơn, mong được mãi là bờ vai cho em khi em cần. Nhưng mèn ơi, em nhìn vào điện thoại và la lên

- Tiêu rồi, trễ rồi kìa. Mình về nhe anh.
- Ukm mình về đi, anh thấy em mệt lắm rồi đấy.

Tôi xuống xe, nhìn chiếc xe chở em đi xa dần. Bước vào nhà với sự ấm áp và một cảm giác hạnh phúc dâng trào cơ thể cho dù tôi biết rằng cái tình yêu đơn phương đang tồn tại ko bao giờ thành tình yêu vĩnh cửu. Nhưng như vậy với tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Trở thành thói quen không bỏ được, luôn chờ đợi em trên màn hình desktop, luôn chúc em ngủ ngon, luôn động viên mỗi khi em chán chường, luôn chờ.

Thời gian thấm thoát trôi đi…. Bữa tiệc bào cũng đến lúc tàn, tôi và em cũng thế.
- Anh nè! em có chuyện muốn nói.
- Sao em nói đi.
- Ba ngày nữa là em đi xa ah!
Tự nhiên tôi lặng thinh người, cứ tưởng là đang nằm mơ khi ngủ. Không! người thật việc thật mà, tôi không nằm mơ đâu, tôi có thể cảm thấy như có vết cắt sâu trong tim tôi. Lúc này tôi chỉ muốn cuộn mình trong góc tối của chính tôi và nghe bài hát yêu thích.
- Ukm, đã đến lúc em đi thật rồi.
- Hôm em đi anh tiễn em nhe.
- Thôi anh ghét cảnh chia tay lắm.
- Vậy thôi. Hôm nay là ngày cuối anh và em gặp nhau
- Em làm như em đi vào chỗ chết zậy. Không có anh nhắc nhở, em nhớ tự chăm sóc mình đấy nhe.
- Dạ! em biết ah

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngày em đi bầu trời sao u ám với tôi đến thế? Phải chăng số phận bắt tôi phải chứng kiến cái cảnh nhìn người mình yêu đi xa hay sao? Bao nhiêu ước mơ hoài bảo của tôi muốn được vun đấp cùng em đến đây là kết thúc hay sao? Phải, đã thật sự kết thúc ngay lúc tôi đang ở sân bay, đáng lẽ giờ này tôi đang nằm ở nhà trốn tránh ko nghĩ về em nữa mà vậy tại sao đôi chân này nó ko chịu nghe lời , hay là đôi chân nó làm theo sự mach bảo của con tim bắt mình phải lên sân bay nhìn em lần cuối cùng trong cuộc đời? Từ xa xa tôi nhận ra em, nhìn em nhỏ nhắn khiến tôi nhớ lại 1 cô gái Mario nhí nhảnh mà lần đầu tiên tôi gặp em. Em đang loay hoay bịn rịn chia tay gia đình và bạn bè. Tôi muốn chạy lại ôm em lần cuối, nhưng đôi chân tôi lì quá, lúc tôi muốn thì nó không cho tôi chạy lại. Nhìn em khuất dần sau cánh cửa, tự nhiên hai mắt tôi hình như có bụi bay vào, cứ cay cay, rùi giọt nước mắt lăn tròn trên má, tự nhiên ko có ai va chạm với tôi cả mà sao con tim này nó nhói đau như ai đang đâm ngàn vạn nhát dao vào lồng ngực. Tôi lại quay về với góc tối của tôi và bài hát yêu thích. Tôi để lòng mình lắng động, không suy không nghĩ, không buồn không vui, và tất cả với tôi giờ là không………


 
Trong cuộc đời sao mà nhiều phi lý
Bắt tôi cười trong nỗi khổ của tôi
Tôi muốn khóc nhưng đời không cho khóc
Miệng mỉm cười trong tim lệ cứ rơi...

Có đôi lúc cần một mình và khóc.
Không cần ai an ủi vỗ về.
Cho nỗi buồn tan như là giọt nước.
Lăn xuống má rồi nhẹ trôi đi...

Đêm về nước mắt ai rơi
Nhớ ai nhiều lắm người ơi thấu lòng?
Biết rằng nhớ cũng bằng không
Nhưng sao cứ nhớ cứ mong cứ chờ...

Nguồn: http://anhsaokhuya.net/diendan/showthread.php?t=17180

Back to Top