Thông điệp hôm nay (Chủ nhật, 06/10/2024)

Vì em đã không thể cùng anh

Na đóng nhật kí, nó đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từ khi chia tay An, quyển nhật kí vẫn còn bỏ dở, nó không thể viết tiếp được nữa từ cái đêm hôm ấy. Nó đau quá, biết làm sao bây giờ, nó đã sớm cảm nhận thấy An sẽ rời xa nó, vậy mà nó ngây thơ, ngốc nghếch, không dám tin vào sự thật. Nó vẫn nhớ đã từng hứa với An rằng sẽ đưa cho cậu ta xem quyển nhật kí này khi nào nó viết xong. Mà khi nào nó viết xong nhỉ? Có lẽ là khi tình yêu của nó với An nở hoa, khi mà nó cùng An sánh bước trên

bình luận
 

Thời gian rồi sẽ hàn gắn vết thương trong tim nó, quan trọng là bao lâu thôi.

- Này cô bé, tạnh mưa rồi đấy, em có định về không thế?
 
Na vội ngước nhìn lên và bắt gặp nét mặt lo lắng của một vị khách qua đường. 
 
- Em định ngồi mãi ở bến xe bus hả, giờ này hết xe rồi đó!
 
Nó lại cúi mặt xuống như vừa nãy, không nói gì. 
 
- Anh ngồi cùng em nhé, anh cũng vừa bị đuổi khỏi nhà không có chỗ nào để đi nè!
 
Lâm thật có khiếu bịa chuyện, chẳng có ý đồ gì xấu cả, chỉ là cách mà anh ta làm để bắt chuyện với các cô gái. Mà không phải cô nào cũng nhận ra điều đó, vẫn sập bẫy như chơi. Nhưng lần này dường như Lâm đã thất bại rồi, Na vẫn không thay đổi nét mặt, và cũng chẳng buồn nhìn anh, nó lôi chiếc điện thoại trong túi ra xem giờ. Thấy vậy, Lâm vội cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên vai nó.
 
-Ơ này! - Nó quay sang Lâm với một nét mặt khó tả.
-Anh xin lỗi, anh sợ em lạnh!
-À không sao, cảm ơn anh nhiều nha.
 
Vậy là cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với Lâm. Anh ta chắc vui lắm đây.
 
-Sao giờ này em còn chưa về nhà? 
-Em à? Em chưa muốn về thôi
-Chắc em đang có chuyện buồn hả?
-Sao anh biết?
-Hình như em khóc thì phải, hay là mưa nhỉ?
-Em có khóc đâu, mưa đấy…Em ghét mưa.
 
Na cố tình quay mặt đi chỗ khác, đúng là nó vừa khóc, nhưng không muốn cho Lâm biết. Nhưng dường như không có gì giấu nổi Lâm, rất nhanh, anh ta rút chiếc khăn tay trong túi quần ra đưa cho Na. Ghê thật. Không hổ danh là một tay cưa gái có nghề, lúc nào cũng thủ sẵn mấy thứ ấy. Trước đây đã có bao nhiêu cô gái xin chết vì Lâm, nhưng anh chỉ coi là thú vui qua đường, cái tính ấy đã thấm vào máu rồi nên khó bỏ lắm. Anh ta đành chấp nhận sống chung với nó, không biết anh ta chấp nhận hay thấy tự hào vì nó nữa.
 
-Em thấy anh có vẻ quan tâm đến người khác đấy.
-Em thấy vậy à?
-Không những thấy thế, em còn nhận ra anh làm thế với hầu hết các cô gái, em nói đúng không?
 
Nghe đến đó, Lâm sững người lại. Đã bao giờ anh ta giở nghề mà lại bị một cô gái bắt ngay tại trận thế này đâu, chưa kịp thành công đã thất bại sao? Lâm hơi đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. Chắc chắn là có tật giật mình.
 
-Uhm, anh thường làm thế với phụ nữ, anh thấy họ có cái gì đó rất mỏng manh cần phải bảo vệ và giúp đỡ.
-Nhưng anh quên mất rằng có những người phụ nữ rất mạnh mẽ.
-Mạnh mẽ thế nào thì họ cũng cần có một người đàn ông đúng không?
-Không hẳn.
 
Na cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, màn hình sáng lên với bức ảnh tự sướng của một cặp đôi, tất nhiên trong đó có Na:
 
-Như em này, em vẫn sống tốt mà không cần một người con trai nào hết
 
Đến đây chắc chắn Lâm đã hiểu vì sao cô bé ấy lại ngồi đây giờ này, vì sao cô bé lại khóc, vì sao cô bé ghét trời mưa. Lâm luôn nắm bắt được tâm lý các cô gái rất nhanh mà. Chưa kịp đáp lại câu nói của Na, cô bé đã đứng phắt dậy.
 
-Thôi em về đây, cảm ơn anh vì chiếc khăn tay nhé!
-Thế còn anh thì sao?
-Đừng nói dối nữa anh ơi, anh không về tí nữa có người đi tìm đấy
 
Nói rồi Na chạy đi luôn, để lại Lâm ngồi tiếc nuối trên chiếc ghế chờ xe bus, anh vội gọi với theo:
 
-Anh là Lâm, hi vọng sẽ gặp lại em Na nhé!
 
Thì ra Lâm đã kịp nhìn tên của Na trên màn hình điện thoại khi nó lấy ra xem giờ. Dường như anh ta chưa hài lòng lắm, làm quen một cô bé mà cũng không ra hồn. Những lần trước, chỉ cần Lâm tỏ ra quan tâm các cô nàng một chút thôi là các cô ý tự động sập bẫy ngay, còn tự xưng tên, để lại số điện thoại, địa chỉ…Vậy mà lần này Lâm đã thất bại một cách nặng nề. Điều đó đã làm Lâm thấy rất khó chịu, tự cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình, có lẽ anh sẽ không bỏ cuộc rồi.
 
Một buổi sáng mùa thu, hơi lạnh, Na dậy sớm hơn mọi ngày, mở cánh cửa sổ trên tầng hai. Nó mở ngay bản nhạc yêu thích, đứng bên cạnh mà lắc lư lắc lư. Thi thoảng đưa mặt ra cửa nhìn xuống con đường trước nhà. Ngoái nhìn chiếc đồng hồ, đã 6h15 rồi... 7h kém. Na cứ nhìn đồng hồ liên tục, nó đợi ai đó đến rủ nó đi học chăng? Chắc không phải, hôm nay là chủ nhật. Đột nhiên nó nhận ra điều gì đó, một sự thật kinh khủng, vội chạy lên giường úp mặt xuống, nó khóc, khẽ run lên từng cơn, ướt đẫm chiếc gối hình con gấu. Thì ra nó quên mất, quên rằng người ấy đã không còn bên nó như bao ngày, quên rằng mỗi sáng An vẫn chạy bộ qua đây và gọi nó xuống chạy cùng, nó chỉ đợi có thế thôi, chỉ vậy thôi là đủ với nó mỗi ngày. Giờ đây thì sao. Nó lại khóc to hơn, nó không dám tin nữa, nó đâu thể ngờ được rằng An đã bỏ nó mà đi. Tại sao nó lại quên mất chứ, đơn giản vì nó quá đau khi phải chấp nhận sự thật này. Nó đã bị đá vào cái đêm hôm ấy, chính tại bến xe bus hằng ngày nó vẫn chờ để đến trường và đúng hôm trời mưa rất to. Nó trách, nó buồn kinh khủng. Tại sao An lại chọn hôm ấy để nói ra những lời cay đắng, tại sao lại chọn trời mưa? Nó ghét mưa lắm. Chính từ hôm ấy nó đã ghét mưa. Vì mưa đã giấu đi những giọt nước mắt của nó, nó đã khóc rất nhiều, muốn An thấy được những giọt nước mắt ấy, nhưng mưa đã giấu đi tất cả, nó nghĩ An không nhận ra và nỡ bước đi một cách vô tình. Và cũng chỉ tại mưa mà nó không biết được rằng An cũng khóc.
 
Nhưng thôi, nó biết để làm gì nữa, tất cả kết thúc rồi. 
 
À đúng rồi, tối hôm đó nó đã ngồi rất lâu ở bến xe bus, một mình cho tới khi cónLâm đi qua và hỏi thăm nó. Na nhìn xuống ngăn kéo, rút chiếc khăn tay màu trắng ra và thầm nghĩ “ anh chàng rỗi hơi, giờ biết làm sao với chiếc khăn đây’’. Nó lại cất đi, chiếc khăn không có gì đặc biệt cả, chắc hẳn trước nó có rất nhiều cô gái đã sở hữu, và rồi đem trả lại như một cái cớ để làm quen. “Nhưng đừng hòng người ta trả lại cho nhé, đồ lừa đảo ạ”. Na gọi Lâm là đồ lừa đảo, ai bảo anh ta tán gái một cách lộ liễu thế chứ, chắc lần sau anh ta sẽ phải thay đổi phương thức cưa các cô em mất, vì cách này xưa mất rồi, áp dụng lại thì mang tiếng quá.
 
Na thôi không suy nghĩ về chuyện này nữa. Nó chạy ù xuống nhà, không ăn sáng, không đi xe bus, nó dắt chiếc xe đạp ra. Nó đang cố thay đổi những thói quen cũ, đó là cách duy nhất để quên An. Mặc dù nó vẫn không thể giấu nổi tình cảm ấy, nó vẫn còn yêu An lắm.
 
Một năm trước... (vậy là mối tình của nó chỉ vẻn vẹn có 1 năm)
 
Hôm nay nó dậy muộn, chạy vội đến bến chờ xe bus. "Ôi may quá!" - Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy chuyến xe bus nó cần đang dần dần tiến lại gần. Nhưng thật không may, có bao nhiêu người đi học muộn như nó chứ, chiếc xe vừa dừng lại, đám người ấy ùn ùn kéo lên xe, nó bị bật lại phía sau cùng với chiếc túi xách. Mà chiếc xe quái quỉ kia có bao giờ biết chờ đợi ai đâu. Không ai lên nữa là phóng đi ngay. Nó nhặt túi xách mà ê ẩm người, mặt nhăn như bị ai đánh. Thôi đành chờ chuyến sau vậy. 5 phút, 8 phút, 10 phút trôi qua. Ôi kia rồi, nó mừng như gặp được người thân ở xa về. Lần này nhất định nó phải chen được lên xe, sống chết cũng phải lên, không thì ở ngoài mất. Hic. Chiếc xe tiến đến rất gần rồi, nhưng không như nó dự tính, ngoài nó ra chẳng ai thèm lên cả. Chỉ có điều trên xe đã chật cứng người. Vậy là nó phải đứng từ bây giờ cho đến khi tới trường. Chắc cũng quen rồi.
 
-Keeeeeeeeeeét!!!
 
Chiếc xe dừng lại đột ngột, người nó hất tung về phía trước, chiếc điện thoại nó cầm trên tay cũng vô tình đập bốp vào cậu bé đứng phía trên. Na chưa kịp định thần lại, cậu ta đã quay lại nhìn nó với ánh mắt rất lạ, không có vẻ gì tức giận, khó tả lắm, nó cũng không để ý nữa vì xấu hổ quá mà. Đang luống cuống, cậu ta đã cúi xuống nhặt điện thoại cho nó, hỏi nó có sao không. Mà đáng lẽ ra người hỏi câu này phải là nó chứ, thật là. Nó vẫn thường bị máu lên não chậm thì phải, khoảng 2 phút sau nó mới ngỡ ra, rối rít xin lỗi. Cậu ta bịt miệng cười khúc khích, nó xấu hổ quá lảng xuống hàng ghế cuối tìm chỗ đứng.
 
Cuối cùng cũng tới bến. Na chen xuống xe, hôm nào cũng vậy, mệt kinh khủng, may mà nó không say xe đấy. Nhưng mà nhìn kìa, nó nhăn nhó nhìn chiếc cổng trường thân yêu đã đóng kín, mà nó biết thừa tính bác bảo vệ còn gì, đừng hòng xin vào. Hic. Nó quay lại, bắt gặp ai đó cũng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như nó. Cậu ta quen lắm, gặp ở đâu rồi ý? Nó ngớ người nhận ra cậu bé đứng đằng trước nó trên chiếc xe bus. Chết mất, xấu hổ quá. Na cố tình như không nhìn thấy, toan chạy đi nhưng không kịp rồi. Cậu ta đã kịp gọi Na lại.
 
-Bạn gì ơi, cho mình hỏi chút!
-Ờ… bạn hỏi đi – Na hơi ngượng.
-Mình là học sinh mới của trường, hôm nay mình mới chuyển đến đây, buổi đầu đi học mà lại bị muộn, giờ có vào được nữa không?
-Vậy hả, giờ thì chịu rồi, mình cũng bị muộn nè.
-Uhm, hôm sau cố gắng đi sớm hơn vậy.
-Bạn chuyển đến lớp nào? 
-Lớp 12T.
-Ồ, trùng hợp thế, mình học 12 T nè. Na cười.
-Thế hả, mình với bạn, đi chung một chuyến xe, lại học chung lớp nữa, có duyên quá nhỉ?!
-Cùng đi học muộn nữa chứ!
-À bạn tên gì, mình làm quen nha!
-Mình là Na.
-Mình là An, đảo ngược tên của mình thì thành tên của bạn đấy!
-Uhm nhỉ, mình không để ý hihi.
-Rất vui khi học cùng lớp với bạn. 
 
Vừa nói An vừa đưa tay ra bắt lấy bàn tay bé nhỏ của Na. Chỉ là một cách chào hỏi nhau. Nhưng Na thấy ngại quá, nó hay xấu hổ mà. Thời gian trôi nhanh, cứ như vậy, đi chung xe bus, học chung lớp, và quan trọng nhất họ đang đi chung trên một con đường, tình bạn của họ lớn lên thành tình yêu, một tình yêu trong sáng như pha lê, ngọt ngào và dễ thương lắm. 
 
Na và An đã cùng nhau đi trên con đường ấy, nhưng thật lạ, lần nào đi chơi cùng An trời cũng mưa, cơn mưa làm nó cảm thấy lạnh lẽo, có thể nó là người lãng mạn, nhậy cảm quá nên hay buồn vu vơ. Thời gian lại trôi, đến một ngày nó chợt nhận ra rằng đi bên cạnh An nó không còn được che chở như bao lần. Hôm nay trời lại mưa, nhưng An đã không che mưa cho nó, nỡ bỏ nó lại một mình trong mưa khi nhận được cuộc điện thoại của ai đó. Và cảm nhận của Na đã đúng, An đã nói lời chia tay nó vào đúng cái đêm ấy với lí do cậu ta đã yêu một người khác, đêm trời mưa đáng ghét, tại sao nó vẫn cứ nhớ rõ như vậy chứ. Đầu nó như muốn nổ tung. 
 
Chia tay thật rồi. Na không thể quên được hình bóng của An. Nó vẫn nói với con bạn thân của nó rằng: "Tao không buồn mày ạ, An không còn yêu tao nữa nên tao sẽ không níu kéo đâu”. Rồi hôm sau nó lại nói trong nước mắt: “Tao gạt mày đấy, làm sao tao có thể không đau được khi người tao yêu nhất lại rời xa tao, tao phải làm thế nào hả mày?”. Na ư? Con người của nó ai có thể hiểu hơn được ngoài đứa bạn thân. Na đang cố tình lừa dối chính bản thân mình, một cô bé thường ngày vẫn mạnh mẽ là thế, vậy mà chỉ vì một người con trai nó đã trở nên mềm yếu thế này đây.
 
Sau một buổi lang thang trên phố, mắt đỏ hoe, Na trở về chiếc bàn học yêu quí của nó, rút từ ngăn kéo ra một quyển vở, là nhật kí. Khẽ lật trang đầu tiên: "Ngày…tháng…năm… mình là một con bé ngốc nghếch, toàn dậy muộn, hậu đậu hết chỗ nói, máu lên não chậm, có lỗi với người ta mà quên xin lỗi… Nhưng mình yêu cái tính ý của mình quá, vì nó mà mình quen An...." Trang thứ 35: "Ngày…tháng…năm… An thật chu đáo, đang đi dạo cùng mình thì trời mưa to, An đã mở ô che cho mình, còn An thì ướt sũng, chính vì thế mà mình yêu An". Trang thứ 60: "Ngày…tháng…năm… An mua kem cho mình, ngồi ngắm mình ăn, trêu mình khóc nữa...". Trang thứ 362: "Hôm nay trời lại mưa, bên cạnh vẫn là An, nhưng sao không thấy An che ô cho mình, thì ra An không mang theo, nhưng sao không ôm mình vào lòng để che mưa, rồi để mình đi dưới mưa như thế, một mình, chỉ một mình, vì An vừa nghe điện thoại rồi chào mình đi trước, mình có thấy An vui khi nghe điện thoại, hình như vui hơn cả khi nói chuyện với mình nữa, buồn quá…” Trang thứ 365: “Ngày mai An hẹn mình ở bến xe bus, hồi hộp quá…”
 
Na đóng nhật kí, nó đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từ khi chia tay An, quyển nhật kí vẫn còn bỏ dở, nó không thể viết tiếp được nữa từ cái đêm hôm ấy. Nó đau quá, biết làm sao bây giờ, nó đã sớm cảm nhận thấy An sẽ rời xa nó, vậy mà nó ngây thơ, ngốc nghếch, không dám tin vào sự thật. Nó vẫn nhớ đã từng hứa với An rằng sẽ đưa cho cậu ta xem quyển nhật kí này khi nào nó viết xong. Mà khi nào nó viết xong nhỉ? Có lẽ là khi tình yêu của nó với An nở hoa, khi mà nó cùng An sánh bước trên con đường đầy ánh mặt trời. Na đã mơ thấy nó làm cô dâu xinh đẹp, An là chú rể điển trai. Nhưng rồi tất cả đã tan vỡ, chỉ tại An, chỉ tại An! Một năm đâu có đủ cho tình yêu của nó, mối tình đầu chỉ có vậy thôi sao. An thật khéo chọn ngày để chia tay. Nó lại khóc, từng trang giấy ướt đẫm nước mắt. Na lại mở ngăn kéo, nhét quyển nhật kí vào thật nhanh, như là một cách để trốn tránh quá khứ. Bất chợt chiếc khăn tay màu trắng rơi ra. Rồi đột nhiên, Na nhận ra rằng, mỗi khi nhìn thấy chiếc khăn nhỏ bé ấy, nó lại không còn nhớ đến An. Hoặc có nhớ đến nhưng bớt đau hơn thì phải. Mệt quá. Na thiếp đi lúc nào không biết.
 

 
Na giật mình tình dậy, hình như nó mơ thấy gì đó, không phải ác mộng, có lẽ là An, à không, người trong giấc mơ lúc nãy không phải là An, một gương mặt rất quen. Nó cố nhớ lại. Trời, là vị khách qua đường hôm ấy. Trên tay nó vẫn cầm chiếc khăn tay bé nhỏ. Na cố nhớ lại gương mặt của anh chàng, nhưng không tài nào nhớ được cái tên. Thôi thì cứ gọi anh ta là lừa đảo vậy. Mà cái tên ấy có hợp với anh ta không nhỉ, lừa đảo kiểu gì mà lộ liễu thế chứ. Na nghĩ rồi bật cười, nụ cười đầu tiên của nó từ khi chia tay An. Na nhận ra, đơn giản lắm, vì nó vốn không tin những thằng con trai mà. Từ hôm ấy nó đã quyết tâm sống tốt mà không cần có bàn tay khác giới nào nhúng vào nữa. Đôi khi Na cũng mạnh mẽ thật đấy, bên ngoài mạnh mẽ là thế, vậy mà bên trong yếu đuối quá. Đắn đo một hồi, Na quyết định sẽ trả lại chiếc khăn cho chính chủ, và cũng chẳng rỗi hơi để tố cáo anh ta, mặc cho anh ta tiếp tục hành nghề. Chỉ còn cách cho anh ta tưởng bở rằng Na đã mắc bẫy.
 
Bến xe bus hôm nay rất đông, vì trời nắng đẹp, chỉ vắng khách khi trời mưa thôi. Nó ra sớm nên giành được một chỗ ngồi ở bến đợi. Nó đang chờ mục tiêu mà, đành hi sinh ngồi đây đợi vậy. Đã bao nhiêu lượt xe qua, mấy đứa bạn cùng lớp vẫy nó lên, nhưng nó cứ ngồi lì ở đấy. Na còn được thêm cái tính kiên trì quá mức nữa, nó ngồi đó từ chiều đến tối. 9h, sắp hết xe bus rồi đấy, nó vẫn ngồi. Chuyến xe cuối cùng đi ngang qua nó, vẫn không có ai xuống bến cả, gương mặt nó thoáng buồn. Lại lấy chiếc điện thoại ra xem giờ, nó định đứng dậy thì có tiếng gọi từ phía sau:
 
-Chào cô bé, nhận ra anh chứ?
-Bất ngờ quá, lại gặp anh ở đây.
-Lạ nhỉ, hình như em có sở thích ngồi đợi ở bến xe bus, em đợi gì vậy?
-Anh hỏi kì nhỉ, em đợi xe bus chứ còn đợi gì nữa?!
-Giờ này đâu còn xe nữa nhỉ,… à anh biết em đợi gì rồi, chưa thấy mà định về à?
-À ha, thật ra em đợi một người để trả cái này, tưởng người ta mất tích rồi nên em đành về thôi.
-Anh biết em đợi anh mà, chỉ không ngờ là mãi hôm nay em mới có ý định gặp anh thôi.
-Vì mọi lần anh diễn bài này, và rất thành công khi ngay hôm sau có một cô gái đến tìm anh phải không?
-Anh xin lỗi, nhưng anh không có ý đồ gì xấu cả đâu nha, đừng hiểu lầm.
-Không sao, em đến với mục đích duy nhất là trả lại chiếc khăn tay cho anh thôi.
-Không cần thiết đến thế đâu, em có thể giữ lại.
-Em giữ lại làm gì, anh cầm đi, cảm ơn anh nha!
-À cho anh số điện thoại của em nhé!
-Tạm thời bây giờ em không liên lạc với ai nữa, cho anh cũng chẳng để làm gì đâu.
-Cứ cho anh đi, biết đâu có ngày em dùng lại.
 
Na bỗng nhiên bật cười, không hiểu sao anh chàng này bị mình lật tẩy rồi mà còn cứ cố tình, mặt dày thật. Sau vài giây suy nghĩ, thay vì đồng ý cho Lâm số điện thoại, nó cho anh ta địa chỉ nhà, ghê thật, để xem hắn ta có dám đến không. 
 
-Em về đây, chúc anh buổi tối vui vẻ nhá!
 
Vừa dứt lời nó lại chạy vút đi. Na như một cái bóng cứ thoảng qua bên Lâm, đôi lúc cái bóng ấy hiện hữu ngay trước mặt anh, thật gần, nhưng Lâm vẫn không thể nắm giữ. Lâm dường như đã cảm nhận được một điều gì đó ở Na, một cô bé lớp 12 vô tư, trong sáng, đơn giản chỉ có thể cảm nhận thôi, không thể định nghĩa rõ ràng được. Lâm như một kẻ thua cuộc, lần đầu tiên anh có cảm giác đó, mà lại thua một cô bé cấp ba, Lâm thấy khó chịu thật, nhưng anh nhận ra mỗi lần nói chuyện với Na, Lâm được là chính anh, không cần phải cố tỏ ra ngọt ngào và thận trọng. Lần đầu tiên đứng trước một cô gái Lâm lại có cảm giác run như thế, và lại ngượng nữa, chẳng phải Lâm bị Na lật tẩy mấy lần sao. Càng lúc Lâm càng nghĩ đến Na nhiều hơn, đến mức quên mất cả thú vui của mình. Lâm thay số điện thoại để tránh bị các cô gái làm phiền. Na đặc biệt đến vậy sao? Bất kể lần nào Lâm cũng là người cho các cô gái số điện thoại, vậy mà lần này anh phải nài nỉ một cô bé. Mà vẫn có được đâu. Thú vị thật. Không phải Lâm đã thích Na đấy chứ, có một cảm xúc lạ đang tồn tại trong anh, cảm giác này khác lắm, nó không giống như những cảm xúc mà anh dành cho những cô gái chân dài anh quen. 
 
Một ngày chủ nhật đẹp trời, Na chợt tỉnh giấc lúc 8h sáng. Có lẽ nó đã quen cảm giác dậy muộn. Một năm rồi còn gì, hôm nào nó cũng dậy sớm chạy bộ rồi đi học cùng An. Vì thế cứ đúng 6h sáng là nó tự nhiên tỉnh dậy. Bỏ thói quen đó thật khó. Sáng nay nó bình minh muộn như vậy, tức là là thói quen dậy sớm của nó đã mất rồi, từ khi An rời xa nó đến nay cũng đã hơn 2 tuần còn gì. Người đầu tiên nó nhớ đến không còn là An nữa, mà là anh chàng Lừa Đảo. Không phải chứ? Nó có bao giờ nghĩ đến anh ta đâu, sao đột nhiên sáng nay lại nghĩ tới, lại ngay khi tỉnh dậy mới sợ chứ. Thôi chẳng nghĩ nữa, nó vụt ra khỏi chăn, chải vội mái tóc rồi chạy xuống nhà. Mở cổng, ồ, Na tròn xoe mắt: trước mặt nó là một bó hoa hồng tỉ muội da cam rất xinh được buộc bằng sợi ruy băng màu hồng. Đánh mắt xung quanh, không có ai cả. Nó ngỡ ngàng cúi xuống đón lấy bó hoa. Tìm kiếm, nó đang tìm gì đó, một tấm thiệp rơi trên tay: “Hi vọng em sẽ thích nó, 8h tối nay em rảnh chứ, mình café Meo nói chuyện nhé, anh sẽ đợi đến khi nào em đến, kí tên: anh Lâm”. Nó cố nhớ xem có người bạn nào tên Lâm không, cái tên quen quá. Rồi chợt nhớ lại tiếng nói với theo của vị khách qua đường: “Anh là Lâm, hi vọng sẽ gặp lại em Na nhé!”. Thì ra là anh ta, giờ Na mới nhớ ra tên của anh chàng. “Đồ lừa đảo, đã bị lật tẩy rồi mà vẫn còn cố tình hả, cứ chờ đi nhé, em đâu có ngốc đến nỗi đi café với anh chứ!”. Na ngắm nghía bó hoa lần nữa rồi trở vào nhà.
 
Như đã hẹn, Lâm đến café Meo từ 7 rưỡi. Đã 8h hơn vẫn không thấy Na đến, 8h30, vẫn không thấy. 9h, vẫn biệt tăm. Lâm đã ngồi đợi đến khi café đóng cửa. “Em nghĩ mình là ai chứ, sao anh lại quan tâm đến em nhỉ, em có biết anh chưa bao giờ phải đợi ai lâu như vậy không, sao em không đến?”. Lâm ra về với tâm trạng thẫn thờ. Lần đầu tiên anh bị người ta cho leo cây, mà leo đến ngọn rồi đấy chứ, lại còn bị ngã đau. Mấy thằng bạn thân mà biết chắc Lâm không còn mặt mũi nào nữa mất. “Em cứ đợi đấy An ạ, dù em có cố chấp đến thế nào đi nữa”. Không có gì phủ nhận được nữa rồi, Lâm đã thích Na thật sự. Đêm nào anh cũng lấy chiếc khăn tay ra ngắm nghía, chiếc khăn thơm mùi của Na. Một mùi hương thơm nhẹ, không đậm đà như những loại nước hoa cao cấp mà anh đã biết đến. Mùi hương ấy cứ thoang thoảng bên Lâm, cũng như hình ảnh của Na vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Có tin được rằng, cô gái ấy, chính là Na, là cô gái không có nhiều nhan sắc, đã để mất người yêu mình vào tay kẻ khác, lại có sức hấp dẫn kì lạ đến Lâm. 
 
Không chịu bỏ cuộc, sáng hôm sau anh đã có mặt trước cửa nhà Na. 
 
-Na!
 
Nghe tiếng gọi, Na quay người lại:
 
-Anh Lâm!
-Em giỏi thật đấy!
-Em xin lỗi, nhưng em không thể đến gặp anh tối qua.
-Tại sao? 
-Em không muốn, chỉ vậy thôi, em có ngốc đâu mà lại đồng ý đi chơi với một người lạ.
-Thôi được rồi, anh không trách em đâu, em có thể chuộc lỗi bằng cách đi với anh bây giờ, nhé!
-Đi đâu ạ?
-Anh muốn cho em xem một thứ, đồng ý đi nhé!
-Chỉ 15 phút thì được.
-Ok, lên xe đi.
 
Na đồng ý lên xe. Lâm đưa Na đến một nơi, rất rộng, bao la và tràn ngập gió. Một cánh đồng bồ công anh tuyệt đẹp.
 
-Mỗi khi buồn anh đều đến đây.
-Đẹp thật!... mà bây giờ anh đang buồn à- Na quay sang Lâm.
-Không. Anh nghĩ em buồn hơn, vì thế anh đưa em đến đây.
-Anh biết em đang buồn?
-Nhìn vào mắt em anh có thể đoán được.
-Vậy anh đoán sai rồi, bây giờ em có buồn đâu, không có cảm giác gì hết.
-Quên cậu ta đi!
-Anh biết sao?
-Anh đã nói rồi còn gì, anh có thể thấy khi nhìn vào mắt em cô bé ạ!
-Người ấy đã rời xa em vì đã yêu một người khác, nhưng em không buồn đâu, thật đấy!
-Vậy thì tốt rồi, nếu buồn em cứ ra đây nhé!
-Sao anh biết chỗ này?
-Anh tìm thấy khi đi picnic một mình, hì.
-Thật á?
-Uhm. À, em có nghĩ…
-Nghĩ gì ạ?
-Em có  còn nghĩ xấu về anh không?
-Trước đây thì có, còn bây giờ thì em không chắc, hì.
-Em đã thấy vui hơn tí nào chưa?
 
Na không nói gì, chỉ mỉm cười. Tim nó đập mạnh hơn, có một cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong nó, không phải dành cho Lâm, nó đang  nhớ đến An, nhớ đến quá khứ của mình. Có cái gì đó đang thay đổi, là những giọt nước mắt của Na, chúng trào ra, rất nhiều, rất đắng, nó đã cố gắng kìm nén, nhưng không thể, quá sức chịu đựng của nó rồi. Cảm xúc của Na đã vỡ òa. Lâm nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho Na. 
 
-Nếu thấy đau thì em cứ khóc đi, đừng chịu đựng.
-Cậu ấy từng bảo sẽ có ngày cùng em bước trên cánh đồng đầy nắng, không bao giờ rời xa, vậy mà...
- Có phải anh đã làm em nhớ đến không. Anh thực sự xin lỗi.
-Không, em phải cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh!
-Đừng cảm ơn anh!
-Anh biết không , lúc nãy em đã nói dối anh đấy, em nói rằng em không buồn nhưng không phải, sao em lại không đau được chứ…
 
Na tựa đầu vào vai Lâm. Anh khẽ vỗ về nó.
 
-Thôi chết, quá 15 phút rồi nè.
-Uhm, mình về đi..
-Đến khi nào em không khóc nữa thì mình về
 
Na vội gạt nước mắt, trấn tĩnh lại. Nó đã thôi khóc, Lâm đưa nó về tận nhà.
 
-Nhớ lời anh nói nhé, khi nào em buồn hãy gọi cho anh, đây là số di động của anh – Lâm đưa cho An một tờ giấy nhỏ. Nó vội đón lấy.
-Cảm ơn anh vì mọi thứ!
-Đừng cảm ơn anh, hì, anh là người xấu đấy!
-Em biết mà, dù anh có tốt đến đâu anh vẫn là người xấu, mặc định thế rồi. thôi anh về đi!
-Anh về nhé!
-Bye anh nha!
 
Lâm vừa phóng xe đi, chợt anh nhận ra điều gì đó và quay xe lại, gọi với theo:
 
-Anh thích em!
 
Na đứng sững người lại, bàng hoàng như có một dòng điện vừa chạy qua người nó, Lâm đã phóng xe đi mất, không kịp để nó nói gì thêm.
 
Từ lúc quen Lâm đến giờ, Na vẫn chỉ coi Lâm là một anh chàng công tử bột rỗi việc đi tìm thú vui bên cạnh những cô gái, không có một tình cảm gì đặc biệt với anh. Nhưng lạ quá, chẳng lẽ anh ta lại chọn Na, một cô bé không có gì nổi bật về ngoại hình, hay đã đến lúc anh cần tìm một bến đỗ? Lâm đã thực sự cảm thấy mỏi mệt khi chạy theo các cô gái trẻ? Họ xinh đẹp thật, có tài ăn nói thật, nhưng chẳng ai có nổi sức hút mãnh liệt như Na. Đêm hôm ấy Na không thể ngủ được, chỉ vì câu nói sau cùng của Lâm. Trái tim của Na vẫn còn hình bóng của An, nhiều lắm, Lâm chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi. Tại sao trái tim của Na lại rung động khi có Lâm, trái tim ấy đã bắt đầu biết nhớ Lâm rồi. Tâm trạng của Na đang rối bời, như khi đang rơi xuống một bờ vực thẳm, chơi vơi, chênh vênh, bất lực, rồi từ đâu đó, một con người nhẹ nhàng đến bên nó, kéo nó lên. Và rồi nó chợt nhận ra chưa bao giờ trời mưa khi đi bên cạnh Lâm. Có phải bởi vậy mà Lâm nhận ra nó khóc. Không hẳn, vì cái đêm hôm ấy, trời có mưa, và Lâm vẫn nhận ra nó khóc đấy thôi. Đơn giản vì Lâm sâu sắc, còn An thì nông cạn. Thời gian rồi sẽ hàn gắn vết thương trong tim nó, quan trọng là bao lâu thôi. Và rồi nó lại chợt nhận ra rằng, nếu không có Lâm, bây giờ nó sẽ thế nào đây, có lẽ nó sẽ viết tiếp cuốn nhật ký còn dang dở, bắt đầu từ một kết thúc đầy nước mắt. Nó không biết có phải bắt đầu không, cũng không biết kết thúc tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng nó sẽ viết tiếp.
 
Lâm vẫn chờ đợi tin nhắn hay một cái gì đó từ Na. Nhưng vẫn không thấy. “Sao em vẫn tiếp tục như vậy, lẽ nào em không biết rằng anh đã yêu em?”. Đêm nào anh cũng không ngủ được, lúc nào cũng nhớ đến Na, giá như Na cho anh số điện thoại thì đâu đến nỗi. Nhưng Na không muốn, nó cần có thời gian để quên An. Vì Lâm hiểu Na, không muốn nó buồn nhiều đến vậy, anh tìm mọi cách để làm Na vui, kể cả phải làm những việc mà trước kia anh thấy thật lố bịch: đóng vai chàng hề trước cổng nhà Na, hát nhép đủ trò, Lâm làm tất cả những điều đó vì tình yêu, anh vẫn chờ đợi Na, sẽ đón nhận nó bất kể lúc nào nó sẵn sàng. Trải qua quãng thời gian đó, tình yêu của Lâm mỗi ngày cứ lớn dần lên, còn Na, anh không biết tình cảm của Na dành cho anh đến mức nào rồi, nó vẫn thế, vẫn cười khi nhìn thấy anh, vẫn khóc mỗi khi chỉ có một mình để rồi nhớ về An. 
 
Đêm nay lạnh quá, lạnh thật đấy. Lâu lắm rồi nó mới có cảm giác lạnh như thế. Nó mở điện thoại, lắp sim, chắc nó định gọi cho ai đó. Lần mò từng tin nhắn, nhưng nó không đọc lại bất kì tin nhắn nào của An trước kia, de-lete hết, nó đang cố tình lẩn tránh quá khứ đau buồn ấy, cố quên đi một người trước kia đã từng yêu nó biết bao, còn giờ đây, người ấy chắc đang yên vui cùng ai bên kia đại dương. Xóa hết rồi, không còn luyến tiếc, không còn yêu thương. Tay nó run run, nước mắt lại rơi ướt đẫm chiếc gối hình con gấu. Rồi nó lại tắt máy, không làm tiếp việc nó định làm – nhắn tin cho Lâm. Không hiểu Na nghĩ gì, vẫn tiếp tục chọn cách im lặng để rồi cả nó và Lâm đều đau. 
 
Rồi một ngày, Lâm tìm đến Na. Vẫn cái cách quan tâm nhẹ nhàng, mua tặng Na một bó hồng tỉ muội đẹp như một giấc mơ, đưa Na đến ngắm nhìn những cánh đồng bồ công anh trắng xóa, bất chợt hát cho Na nghe bài hát mà Lâm tập suốt mấy đêm. Nhưng Na vẫn im lặng, vẫn chỉ mỉm cười thật nhẹ, dù nó không biết rằng nụ cười ấy đã khiến Lâm chết mê chết mệt, càng yêu nó nhiều hơn, cho dù nó cứ cố tình không đón nhận tình cảm của anh. Lâm vẫn thế, dành cho Na một tình cảm âm thầm, mà đúng hơn là chờ đợi.
 
Tối hôm sau, Lâm lại đánh xe đến trước cổng nhà Na. Hôm nay anh có gì vui thì phải, chắc định khoe Na cái gì. Bấm chuông. Lại bấm chuông nữa vẫn không thấy Na ra mở cửa. Lâm quay xe sang hỏi hàng xóm của Na, thì họ nói rằng gia đình Na đã chuyển đi nơi khác từ hôm qua mà chẳng ai rõ là đến nơi nào, cô bé có gửi lại cho Anh một mẩu giấy “Em đây, rất tiếc khi phải nói lời từ biệt anh, và cũng thực sự xin lỗi khi em đã đi mà không nói với anh một lời, cảm ơn anh vì tất cả, hi vọng rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Em vừa lập một hòm mail: boconganhbenho, vì em vẫn muốn giữ liên lạc với anh. Chúc anh hạnh phúc. Tạm biệt anh! Kí tên: Na”. Lâm vò nát tờ giấy, gục đầu vào chiếc xe, lần đầu tiên anh khóc, những giọt nước mắt đắng cay lăn dài trên đôi gò má, đã bao giờ Lâm phải đau khổ như thế này? Chỉ vì em, tất cả chỉ vì em. Em nhẫn tâm quá Na ơi!
 
Suốt quãng thời gian đằng đắng ấy, Lâm tự nhốt mình vào phòng, vùi mình vào chiếc máy vi tính cá nhân, anh viết thư cho Na. Phải rất lâu sau đó, Na mới hồi âm, nhưng nó không trả lời những gì Lâm hỏi, thay vào đó là những dòng thư rất lạ: “Hôm nay trời lạnh quá, anh có thấy lạnh không? Em lạnh lắm, mặc dù ngoài trời chỉ 18 độ, em chỉ thấy lạnh thôi, không vui, cũng không buồn, em đang ở một nơi rất xa xôi, không có bồ công anh nhỏ bé nữa, em muốn nhìn thấy nó quá, làm sao bây giờ, mắt em đang nhòe dần, nhòe dần trong giấc mơ, em thấy gió thổi bay mất những cánh hoa đi, em sợ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được nữa.”. “Em làm sao vậy Na? Nếu em thích, anh sẽ dành tặng em cả một rừng hoa bồ công anh ấy chứ, hãy về đây bên anh, anh sẽ dìu em đi, sẽ hái chúng về cho em thỏa thuê ngắm nhìn, chẳng có gì khó đâu em. Dòng mail được gửi đi, nhưng sao đã tuần nay rồi vẫn không thấy hồi âm, “thư không hồi âm cũng như những yêu thương người dành cho anh hết rồi.”. 
 
Một tuần, rồi hai tuần, Lâm cảm thấy một cái gì đó không bình yên đang bao trùm lấy anh. Na đã bước đi, lặng lẽ và âm thầm như tình cảm của nó dành cho Lâm. Anh làm sao biết được tình cảm của nó dành cho anh thế nào. Vậy là Lâm đã mất Na thật sao, Na cố tình không mail lại cho anh nữa. Na ơi, anh yêu em quá, yêu hơn bất cứ điều gì!
 
Nhìn vào màn hình, có một thư mới, Lâm vội click chuột. Không phải của Na, một địa chỉ lạ. “Anh có phải là Lâm bạn của Na không, em thấy địa chỉ mail của anh trong cuốn nhật kí của nó, và trong hòm mail của nó cũng rất nhiều, nếu đúng anh mail lại ngay cho em nhé!”. “Đúng rồi em, em có biết Na đang ở đâu không, nói cho anh biết đi, sao em có địa chỉ mail của anh?”. “Em xin lỗi khi bây giờ mới nói với anh, vì bây giờ em mới được cầm trên tay cuốn nhật kí của Na, Anh ơi Na đã ra đi vĩnh viễn rồi, nó mắc một căn bệnh hiểm nghèo, nó đã âm thầm chịu đựng đến giây phút cuối cùng mà không chịu nói với ai.”. Cái gì? Sự thật gì đây? Lâm sững sờ? Anh như một gã điên, gạt phăng đi những thứ có trên bàn. “Na! Na!” -  Lâm gọi tên Na trong tuyệt vọng, hét lên trong tiếng đớn đau quằn quại. “Sao em lại chịu đựng, sao em không nói với anh, anh còn không thể thấy em lần cuối”. Lâm phóng như bay đến nơi mà Na đã yên nghỉ. Nấm mộ của Na thật bé nhỏ, nằm lặng lẽ, cô đơn giữa một cánh đồng đầy nắng và gió, Lâm khẽ đặt lên tấm bia một bó hoa bồ công anh nhỏ xíu. Nước mắt anh lại rơi, ướt đẫm từng trang nhật kí mà Na viết từ khi quen anh. Cho đến hôm nay Lâm mới hiểu Na đã yêu anh từ lúc nào, và tự trách mình biết mấy, tại sao anh không nhận ra, anh yêu Na mà lại vô tình không hiểu. Những dòng chữ nhòe nhoẹt.
 
“Em vui quá, vì có anh, kẻ lừa đảo đáng yêu ạ, không ngờ anh lại biết em thích bồ công anh, em thích lắm ý, nhưng em không nói cho anh biết, em cứ giả bộ hờ hững với anh, ai bảo anh là kẻ lừa đảo làm gì..."
 
Trời ơi, em làm sao thế này, sao mắt em cứ mờ dần, mờ dần, em không nhìn rõ được anh nữa, nhưng không sao, lúc nào anh cũng luôn bên cạnh em, che gió cho em, tặng em những bông hoa tuyệt đẹp, em hạnh phúc quá!
 
Em đau lắm! Nhưng sao em không thể mở máy lên để nhắn tin cho anh được, em không còn nhìn thấy rõ những chữ cái trên bàn phím nữa. Buồn quá. Em không giận anh đâu, đừng buồn vì em không thể nói yêu anh, anh rất muốn nghe phải không, nhưng em không thể, rồi một ngày em sẽ rời xa anh mãi mãi, nên hãy cứ để tình cảm của em theo em nhé, em cũng sẽ mang theo cả tình cảm của anh đi. 
 
Vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em, về em. Tiếc quá, đau quá, bởi vì không thể cùng anh đi tiếp, không thể lắng nghe anh, không còn được nhận những lời yêu thương và những bông hoa tuyệt đẹp, vậy là em đã không thể cùng anh… không thể cùng anh…
 
Đừng yêu em nữa, vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em.
Đừng yêu em nữa, vì em đã mang tình yêu của anh đi mất rồi.
Đừng yêu em nữa, vì em đã không thể cùng anh.
Không thể cùng anh.
 
Lâm ôm nấm mộ bé nhỏ của Na, anh quỳ xuống, vuốt ve tấm hình bé bỏng, em vẫn đang mỉm cười với anh phải không? Anh biết em vẫn còn ở đây, mãi mãi ở bên anh, hãy trở về trong mỗi giấc mơ của anh, đừng quên anh, đừng rời xa anh thêm lần nữa. 
 
Cơn mưa mùa đông bất chợt ùa về, nước mắt Lâm hòa quyện với những giọt mưa lạnh buốt, mặn chát và cay đắng. Lâm khẽ cởi áo khoác lên tấm bia mộ, giống như cách anh đã làm quen Na ở bến đợi xe bus. Vì Na ghét mưa, ghét những giọt nước mắt. Có lẽ đâu đây, trên cánh đồng này, Na vẫn đang dõi theo anh, vẫn luôn yêu anh bằng một tình yêu thầm lặng nhưng cháy bỏng. Mưa vẫn rơi, Lâm vẫn ngồi đấy, những giọt mưa rơi đầy trên khóe mắt.
 

 

Back to Top