Thông điệp hôm nay (Thứ 6, 19/04/2024)

Yêu anh nhiều hơn những gì em vẫn nói

Tôi yêu em , yêu bằng tất cả những gì thật lòng nhất ... Tôi yêu em từ những ngày tôi còn ở Hưng Yên cho đến bây giờ khi tôi đang trong lòng Hà Nội ... Tôi yêu em bằng tất cả những gì tôi có , vẹn nguyên và đong đầy cho đến khi người con gái đó xuất hiện ...

bình luận

... Cô gặp anh và cũng quen anh từ 1 diễn đàn ... Cô biết nhóc đó cũng từ 1 diễn đàn ... Nếu nói cuộc đời là 1 định mệnh thì phải chăng định mệnh đã an bài cho cô là người đến sau , để rồi còn rơi nhiều nước mắt ... Còn nếu như cô từng nghe nói cuộc đời như là 1 chuyến xe bus , thì phải chăng ngay từ ban đầu cô đã sai khi bước lên chuyến xe bus này ... và đứng sau tình yêu của 1 người ... phải chăng đến sau một lần và rồi làm cô mất đi tất cả ...

 

... Cái ngày cô quen anh , là cái ngày cô chưa biết có sự tồn tại của em ... Ngày đó cô cứ ngỡ anh là 1 con đường... Ngày đó cô đã cười thật nhiều ... Cô và anh vô tư lắm ... Cô và anh lang thang trên những con phố nhỏ trong lòng thành phố ... Cô và anh tung tăng dưới con đường Tây Sơn quen thuộc , rồi cùng nhau vòng qua Khương Hạ  để nem chua rán ... Cái ngày mà cô chưa biết đến sự tồn tại của em ... Cô vô tư đến lạ ... Cô vô tư đón nhận 1 vài cái kẹo ngọt mà lần nào qua anh cũng để phần cô ... Cô biết đó chẳng phải là do cô ngộ nhận , cô biết anh có tình cảm với cô . Nhiều hơn 1 tình bạn , khác 1 tình anh em , nhưng chưa đủ để gọi thành 1 cái gì đó quá rõ ràng ... Cô và anh gọi đó là cảm giác ko tên ...

... " Nếu tình yêu là đắng là đau ... Cớ sao lại nhử người ta bằng mồi hạnh phúc ? " ...

... Cô và anh tồn tại như 1 cặp trong diễn đàn " trường xưa " ... Trong danh sách bạn bè cô chỉ để có mỗi mình anh , cô biết có nhiều người ghen tị với vị trí của anh ... Cô từ chối tất cả mọi quan tâm , chỉ đón nhận tình thương của 1 mình anh mà thôi ... Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua thì thật tốt ... Nhưng ... đến 1 ngày ... em xuất hiện ....

Em đến trong cuộc đời cô . Em ít hơn cô 1 tuổi , em học cùng trường với cô ... Nếu như em là kẻ thứ 3 cô đã chẳng bàng hoàng nhiều đến như thế ... Nhưng ở đây ... Cô lại chính là kẻ thứ 3 ...  Cô bị anh đẩy từ trên 1 con dốc ... một con dốc sâu hun hút , con dốc của tình thương , con dốc của tình yêu , con dốc của những trân trọng và nâng niu ... con dốc đó dừng lại ở điểm thất vọng và bơ vơ ...

 

 

... Hơn ai hết cô hiểu anh cũng lỗi nhịp vì cô ... Cô như là 1 cơn gió trái mùa ... Cô làm anh xao lãng ... Cô hiểu ... Cô biết ! Cô thương anh dù cô biết anh là người ích kỷ ... Cô biết nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ làm tổn thương em ... Nhưng cô cũng ko thể rời bỏ anh ... Cô biết : Cô đã lỡ yêu anh ! Yêu người con trai đã có 1 người để thương , để yêu ... Cô muốn dừng lại ... Anh ko muốn ... Anh mất phương hướng... Tình yêu đâu phải là 1 trò chơi để có thể ko muốn chơi nữa thì sẽ dừng lại ... Và thế là cô chấp nhận làm kẻ thứ 3 , cô chấp nhận yêu anh trong âm thầm lặng lẽ... Thời gian lại trôi qua ... ko lối thoát ... Anh và cô quay vòng trong 1 vòng luẩn quẩn ... Có những khi cô cũng nghĩ về em ... Nhưng nó không đủ lớn để làm chết đi tình yêu của cô dành cho anh ... Cho đến 1 ngày ...
... Anh và em cùng xuất hiện trước mặt cô ... Cô âm thầm bỏ đi ... Cô khóc... Trong cô là 1 nỗi đau , một nỗi ám ảnh mơ hồ ... Và rồi cô lại tình cờ gặp em ... Em trong sáng lắm , em hồn nhiên lắm ... Em không biết cô là ai trong thế giới của anh ... Em cười với cô , em ân cần với cô ... Cô thầm hỏi nếu 1 ngày em thực sự biết cô là ai em sẽ đối xử với cô thế nào nhỉ ? Có khác hơn ko ? ... Và rồi cô rơi vào dằn vặt ... Cô độc đến lạ kỳ ....
.... Cô không ngốc để không nhận ra ... Anh đang dần xa cô ... Xa , xa lắm ... Cái khoảng cách đó cô không thể nào kéo gần lại được ... Dù cho cô đã cố gắng rất nhiều ... Có người khuyên cô từ bỏ, có người khuyên cô nắm giữ... Còn cô ... Cô không biết phải làm sao cả...

Từ bỏ ? Cô hình như không làm được ... Con người ta khó khăn lắm mới gặp được nhau , đâu phải dễ dàng gì mà bảo là bỏ... Mất nhau ... Nhưng còn em ? Em ko có lỗi gì , càng không có tội gì cả ...

... Em à ! Chị cũng yêu anh ... nhiều lắm ! không ít hơn em đâu ... chị phải làm gì bây giờ ?

 

 

Em ....

.... Em yêu anh . Yêu anh hơn tất cả những gì em có ... Anh quen em khi em sắp vào đại học ... Anh cho em những cảm xúc mà em biết đó là những xúc cảm đặc biệt của hai người yêu nhau ... Anh quan trọng với em nhiều lắm ... Anh cùng em rong chơi khắp nơi trong lòng Hà Nội ... Anh cùng em đi qua những năm tháng mà em phải cố gắng rất nhiều ... Anh cho em nượng tựa vào vai để cố gắng , anh nắm chặt bàn tay em khi em yếu lòng ... Em biết anh cũng yêu em nhiều lắm ... nhiều hơn tất cả những gì em có ...

Một ngày ... em vào diễn đàn " trường xưa " ... Em vào nhà anh ... và em thấy những cái comment của 1 người con gái , khác những cái comment khác, em qua nhà người con gái đó ... Và em biết chị ấy lớn tuổi hơn em ... Nhà của chị ấy chỉ có 1 mình anh trong danh sách bạn bè... Chị ấy còn đăng 1 số ảnh của anh nữa , điều mà em chưa bao giờ làm ... Trong em thoáng một chút gì đó bất an , chông chênh lắm ... Anh à! Chị ấy là ai ....

... Em yêu anh ! Em biết anh cũng yêu em ... Em tin tưởng anh ... Nhưng anh à... Từ cái ngày em vào nhà chị ấy , chị ấy ghé thăm nhà em nhiều hơn .... Và rồi em tình cờ gặp chị ... Chị ở đó ... Làm sao em có thể không nhận ra chị khi mà ở diễn đàn ngày nào chị cũng qua nhà em chơi ... Khuôn mặt đó baby như trong ảnh , hiền như trong ảnh ... Anh à ! Chị cười với em ! Hiền lắm ! Chị chỉ cười thôi anh ạ ! Có lẽ chị không biết em nhận ra chị ...

Anh à ! Chị ấy vẫn vào thăm em trong diễn đàn ... thường xuyên ... Một vài lần tình cờ gặp chị ấy , chị ấy vẫn cười với em ... nhưng sao nụ cười đó buồn quá , buồn lắm anh à ... Chị ấy chỉ cười thôi ... Nụ cười làm em bất an đến lạ ...
Em lại nghĩ về anh ! Anh yêu em ! Em tin ... Nhiều lắm ... !

 

 

Anh ....

Tôi yêu em , yêu bằng tất cả những gì thật lòng nhất ... Tôi yêu em từ những ngày tôi còn ở Hưng Yên cho đến bây giờ khi tôi đang trong lòng Hà Nội ... Tôi yêu em bằng tất cả những gì tôi có , vẹn nguyên và đong đầy cho đến khi người con gái đó xuất hiện ...

Tôi gặp cô gái đó trên 1 diễn đàn ... Cô gái tên Hân ... Cô như 1 cơn gió lạ thổi vào tâm hồn tôi những gì mới lạ ... Tôi ... 1 thằng tôi tử tế , đang có 1 tình yêu đong đầy bỗng dưng chông chênh vì 1 cơn gió lạ ... Tôi gọi em là " Củ Đậu " ... Tôi thừa nhận : Tôi thích em ! Thích em cho đến khi tôi nhận ra mình yêu em ... Tôi sợ thứ tình yêu đó ... thứ tình yêu của 1 thằng đàn ông tử tế...

Em hồn nhiên và thánh thiện ... Em hay cười hay nói ... Em pha trò cho tôi vui ... Em hiểu tôi hơn cả người tôi yêu ... Em là Củ Đậu của tôi ! Củ Đậu nhỏ bé ! Củ Đậu mà không bao giờ tôi muốn làm em tổn thương  ... Em lặng lẽ tồn tại bên cuộc đời tôi ... Em cho tôi cái cảm giác bình yên đến lạ ... Tôi quan tâm em thật  nhiều , cũng không hiểu vì sao tôi lại muốn quan tâm em thật nhiều ... Muốn che chở cho em ... Cho đến 1 ngày tôi nhận ra ... bản thân mình nhớ em ! Nhớ em thật nhiều ... có khi nhẹ nhàng , có khi cồn cào da diết ... Người đầu tiên tôi nghĩ đến vào mỗi sáng thức giấc ko còn là người yêu tôi mà là em , người tôi nhớ mỗi buổi chiều về ko còn là người yêu tôi mà là em ... Hình dung của em đong đầy trong cuộc sống của tôi ...

 

 

... Một ngày tôi giật mình ... Người yêu của tôi không phải là em ... Người tôi gọi là vk , không phải là em ... Vậy là tôi bắt đầu đẩy em ra xa ... Tôi sợ tình cảm của mình . Tôi sợ tôi yêu em ... Tôi cố tình không quan tâm em nhiều nữa... Tôi làm em buồn nhiều hơn ... Hơn một lần tôi muốn nói tôi nhớ em , nhưng rồi cái lý trí trong tôi không cho phép ... Tôi chọn người yêu tôi ... Nhưng rồi ... Tôi vẫn nhớ em ... Cho đến khi ... Em bắt gặp tôi đi với người yêu ...

Tôi biết Củ Đậu của tôi đã khóc rất nhiều , tôi rơi vào bế tắc ... Em là người tôi không muốn làm tổn thương , nhưng tôi lại đang làm tổn thương em ... Em một mình có cô đơn lắm không ? ... Tôi muốn về bên em nhưng tôi lại không thể ... Em đòi rời xa tôi ... Nhưng một lần nữa cái thằng tôi ích kỷ lại bảo em " Đừng làm thế " . Sự thật tôi không muốn mất em ...

... Tôi nhìn em đau khổ , còn người yêu của tôi thì vẫn bên tôi... Tôi dằn vặt bản thân mình ... Và rồi ... tôi bắt đầu đẩy em ra xa.... Hơn một lần tôi cố dằn lòng mình xuống khi tôi biết rằng em cô đơn ... Tôi biết em cần tôi , nhưng tôi lại không thể đến gần em ...

Củ Đậu ơi ! Mạnh mẽ lên nào em ... Xin lỗi Củ Đậu của anh ... Cố lên em ...

 

 

Hà Nội chiều nay một ngày nắng ! Một ngày ấm áp trong những ngày đông .... Một mình cô lang thang ở Bờ Hồ Gươm - nơi cô và anh yêu nhất ... Hồ Gươm chiều nay một mình cô ngồi ở đó ... Hồ Gươm hiền quá , lặng quá ... Còn trong lòng cô thì còn quá đỗi phong ba... Cô nhớ anh ... Nhớ nhiều lắm ! Nhiều hơn những gì cô vẫn thường nói ...

... Anh à ! Trong lòng Hà Nội ... Anh bình an chứ  ? ? ?

Back to Top