Thông điệp hôm nay (Chủ nhật, 06/10/2024)

Mảnh Vỡ

Anh đi xa, tôi một mình và quả thật anh trở thành nỗi tủi thân lớn nhất của tôi . Không anh, tôi lang thang một mình cả trong mơ, trong mưa và trong ánh trăng. Không anh, con đường tình yêu vắng hẳn. Một mình tôi, chỉ một mình tôi thôi, một mình. Vóc dáng bé nhỏ của tôi không có anh bỗng trở nên cô độc. Đêm về khuya, hun hút. Tôi ước gì mình có anh. Những lá thư của anh vẫn đều đặn bay về. Lời lẽ con tim yêu thương nồng nàn da diết.

bình luận

Anh đi qua tôi, không nhìn lại, không một chút tình cảm, không còn cái đầm ấm của một thời yêu và không có cái nhìn thoáng qua của những kẻ qua đường. Anh như một cái bóng, lặng lẽ lướt nhanh, lướt qua một thời hai mươi tuổi, qua cả những gì nồng nhiệt yêu thương. Anh đi qua như cơn mưa hờn dỗi . Thời gian trôi qua rồi, con sông Ngân Hà đưa hai đứa đến bên nhau rồi vụt kéo hai đứa ra xa, xa hẳn nhau, anh còn nhớ không ?

Ngày ấy tôi còn bé lắm và anh thì trẻ lắm, trẻ hơn cả cái thời thanh niên sung mãn nhất khi anh gặp tôi . Con bé mười sáu tuổi chỉ biết mong manh hiểu sau cái nhìn tha thiết của ai đó là một mảnh trăng. Mảnh trăng không sáng, cũng không tròn, chỉ le lói, le lói một chút thôi, kịp đủ để cho tôi nhìn thấy nó. Anh và tôi cách nhau không xa, cũng không gần lắm. Một con đò và hai bến sông. Dòng sông cách ngăn hai đứa từng ngày . Anh chỉ kịp đón tôi sau mỗi buổi tan trường. Thời gian hai đứa giành cho nhau chỉ là hạn hữu . Anh kịp xoa dịu cho tôi những nỗi buồn đeo theo từ trong lớp học. Anh cao lớn vỗ về, an ủi cô bé ngốc nghếch, đủ cho nó biết mỉm cười . Tạo hóa rất khắt khe với nụ cười của tôi và tôi cũng cay nghiệt khi mỉm cười với anh. Nếu không cười với những giọt nước mắt tràn trên bờ mi thì nụ cười ấy cũng méo mó bởi cái mũi nhăn nhăn rất ngộ nghĩnh. Vậy mà anh cũng đã cười, anh luôn là niềm vui lớn nhất và cũng là nỗi tủi thân "đậm đà" nhất trong thời học sinh thơ mộng của riêng tôi .

Những ngày chúng tôi bên nhau thì đêm không trăng dù đang giữa mùa trăng. Trăng vội giấu mình đi trước khi tôi và anh kịp xuất hiện. Tôi buồn! Anh vỗ về: "Trăng thẹn với em đấy!". Để rồi tôi cũng cười, chia chung niềm vui với anh về dải Ngân Hà vừa nối . "Em là niềm hạnh phúc lớn nhất và cũng là nỗi đau lớn nhất của anh". Tôi bất ngờ: "Nếu vậy em sẽ tình nguyện là giọt nước mắt nối hai dải Ngân Hà của hai bến cuộc đời anh". "Anh là tất cả mà cũng chẳng là gì đối với em phải không?". Tôi bối rối, không biết nên đồng ý hay phủ nhận đây . Chẳng lẽ, tất cả ...

Anh đi xa, tôi một mình và quả thật anh trở thành nỗi tủi thân lớn nhất của tôi . Không anh, tôi lang thang một mình cả trong mơ, trong mưa và trong ánh trăng. Không anh, con đường tình yêu vắng hẳn. Một mình tôi, chỉ một mình tôi thôi, một mình. Vóc dáng bé nhỏ của tôi không có anh bỗng trở nên cô độc. Đêm về khuya, hun hút. Tôi ước gì mình có anh. Những lá thư của anh vẫn đều đặn bay về. Lời lẽ con tim yêu thương nồng nàn da diết. Tôi hiểu: mình không thể sống thiếu anh được nữa rồi . Khóe mắt tôi luôn ướt lệ vì vắng anh. Anh biết và anh hiểu điều đó. Quà tặng của người đi xa anh dành cho tôi là một chú gấu bông xinh xắn cùng với lời bài hát mà anh thường hay ... nhại "Hãy nhìn vào đôi mắt anh đây, em sẽ hiểu được trái tim này ...". Đôi mắt gấu tròn xoe, cứ nhìn chăm chú vào tôi như muốn hỏi: Tôi yêu ai ? Tôi yêu anh, anh của một quãng thời say mê nồng cháy . Thời gian trôi, tôi vùi đầu vào sách vở, không kịp cả viết thư cho anh, chỉ vội vàng đến bên điện thoại mỗi tuần. Anh vẫn chu đáo, vẫn âu yếm và lo lắng cho tôi như ngày xưa . Anh lo cho tôi vất vả vì học, vì buồn khi vắng anh. Anh hứa là anh sẽ về.

Và anh đã về! Đêm buông trên con thuyền nhỏ, tôi không ngần ngại ăn hết những ngó sen mát lịm. Anh nhìn tôi âu yếm, cái nhìn làm nao lòng người đối diện. "Em đẹp quá". Tôi chỉ còn biết giấu mặt vào vai anh phủ nhận niềm hạnh phúc đang tràn dâng. Anh thì thầm: "Chờ anh nhé!".

Kỳ thi đại học đến, anh chuẩn bị chu đáo hành trang cho tôi . Và tôi đỗ đại học trong niềm yêu vô bờ. Thư của anh kịp bay về từ khi tôi còn chưa rõ kết quả. "Em thật tuyệt vời tình yêu bé nhỏ của anh ạ . Em - đó là niềm tự hào của anh". Tôi như bơi trong hạnh phúc tưởng như mãi mãi viên mãn trong cuộc đời . Trăng vỡ, dải Ngân hà tan nhanh thành trăm mảnh, tôi lang thang trong khoảng mưa dỗi hờn. Tôi không thể nào khóc được nữa, không thể vắt kiệt hồn mình ra để tìm nước mắt. Anh xa thật rồi, xa thật rồi một thuở ngây thơ . Không một dòng thơ, không một cú điện thoại, không một lời nói, cũng không thêm một lần nào nữa cả. Người đàn ông mạnh mẽ, đứng đắn trong anh biến mất. Thay vào đấy một thằng con trai đớn hèn, yếu đuối, không vượt nổi vòng cản ngăn của gia đình. Anh đã chạy trốn tôi, chạy trốn mà không kịp thở, không kịp nói với tôi dù chỉ là một lời . Tôi không còn đủ can đảm để nói điều gì. Tôi im lặng, tôi cũng im lặng như anh vậy . Những con đường tình yêu vẫn không thể nào xóa nhòa nổi . Tôi hận anh! Tôi cầu mong đừng bao giờ nghĩ về quá khứ, cầu mong anh hãy quên đi tất cả. Cũng có đêm tôi lang thang tìm mưa . Đôi mắt gấu xinh tôi thay bằng đôi mắt mèo xanh lét. Mắt mèo trong đêm!

Mùa thu kịp tới, bước chân vào giảng đường đại học tôi chỉ kịp thấy mình vội vã qua tấm gương lớn ở chân cầu thang: một con bé gầy yếu, xanh xao . Có phải vì yêu ? Vẻ vô tư qua đi, chỉ còn lại nỗi ưu tư đằm sâu trong mắt. Anh nhẫn tâm hơn tôi tưởng nhiều . Lần đầu tiên trong đời tôi mang nỗi đau cho riêng mình. Không biết những lúc như thế này tôi có còn là niềm tự hào của anh nữa không. Hạnh phúc khắt khe với tôi quá. Rồi niềm vui học tập cũng len nhẹ vào lòng. Dĩ nhiên tôi không thể buồn mãị Cuộc sống sinh viên sôi động không để cho tôi khóc mỗi ngày . Ngoài giờ lên lớp tôi còn biết bao công việc. Nỗi lo công việc cơm áo làm tôi quên bớt nỗi đau .

Ngày mai tôi đã tốt nghiệp rồi . Thời gian cũng làm tròn thiên chức của nó. Ngày xưa, trong những giờ phút như thế này tôi luôn có anh cùng san sẻ niềm hạnh phúc. Bây giờ, liệu anh còn nhớ những gì, anh nhớ những gì để anh có thể quay lưng lại quá khứ ? Giọt nước mắt chưa vỡ ra đã kịp nuốt lại . Khóc làm gì, nước mắt làm gì khi chẳng còn gì để nói với nhau . Rồi anh cũng sẽ đi qua tôi như cơn gió mà thôi . Mối tình đầu trong ảo vọng. Tình yêu đầu tiên tan vỡ mau theo nước mắt mặn chát của dòng Ngân Hà muộn màng.

Và rồi cả anh và tôi đã xa nhau thật lâu, mảnh vụn thời gian có thể hàn gắn lại nhưng tình yêu của chúng ta thì không thể. Xa nhau rồi anh có tiếc một thời yêu ?

Dã Thảo
(ĐH Luật - Hà Nội)

Back to Top