Về thôi phố đã lạnh đèn Cây che mặt đứng mù lên hiên thầm Về thôi sông đã xuống cồn Bãi mênh mông một nỗi bồn chồn xanh Về thôi mưa đã bập bềnh Gió luân lưu chuyển mối tình khôn vui Về thôi ngày đã đủ rồi Nỗi-đau-xé-sợi miệng-cười ráo khô Về thôi đêm đẫm tư thù Nhát dao u uẩn chém nhàu đời nhau Về thôi buồn đủ gối đầu Tay thơm ấp mặt tóc sầu vắt ngang Về thôi biển đã an phần Nhân gian xa, sự chết gần gũi ta Về thôi nỗi nhớ lập loà
Về thôi
