Hồi đó cô còn là cô sinh viên mới chân ướt chân ráo lên Hà nội học và được ở ký túc xá của trường. Điều đặc biệt là ở chung phòng với cô còn có Vân – cô bạn thân cùng cấp ba. Chẳng thể nghĩ rằng hai người họ vốn có tình cách hoàn toàn đối lập, song lại chơi thân được với nhau. Cô sống nội tâm, ít giao tiếp, còn Vân nổi tiếng cả trường vì cá tính mạnh cùng phong cách “tomboy”. Khi làm hồ sơ thi đại học, cả hai cũng rủ nhau thi vào Kinh tế và thật vui là đều đậu vào khoa mà mình lựa chọn.
04/11
2012
Sau một tuần bận rộn với cả núi công việc, ngày nghỉ Bảo Chi bỗng dưng nổi hứng đi mua sắm, phải F5 để lấy lại cân bằng chứ “cuộc đời có bao lâu mà hững hờ”. Cô gọi cho Thanh Vân:
- Này cô nương, hôm nay cho tôi mạn phép mượn bà xã của anh Minh một buổi để tháp tùng người độc thân vui vẻ này đi shopping nhé.
- Con khỉ, ai còn làm bảo kê cho mi nữa, mà đừng gọi là bà xã gì gì đó, nghe không xuôi lắm.
Nói vậy thôi, nhưng đúng 9h sáng Vân đã có mặt ở nhà Chi, cả hai lên kế hoạch hôm nay phải la cà thả phanh luôn. Thế là họ đi khắp các shop thời trang, từ Chùa Bộc, Thài Hà cho đến Kim Mã, Cầu Giấy, sắp vào thu nên các cửa hàng đua nhau giảm giá hàng hè. Sau một ngày “lao động miệt mài”, chiến lợi phẩm của họ là một lô xích xô túi đựng đủ các thể loại quần áo, váy, giày dép, may sao hai chiếc Attila có cốp xe rộng nên đủ chứa được đống đồ ấy. Sau khi cả hai măm món bánh tôm thì điểm dừng chân cuối cùng là một quán cà phê khá giản dị nhưng view đẹp nằm bên bờ Hồ Tây lộng gió. Khi ấy đã là 8h tối, cả hai định về nhưng thấy quán có cái tên khá lạ “Chờ”, vả lại lâu lắm Bảo Chi cũng không đến quán cà phê nên lại muốn vào.
Vào quán, Chi gọi cho mình ly cà phê sữa, còn Vân chọn cà phê phin. Một điều đặc biệt là quán này toàn mở những bản nhạc không lời êm dịu, khiến con người ta cảm thấy như được trở về chốn bình yên, ấm áp và đây cũng chính là thể loại nhạc mà Chi rất thích. Khi hai ly đồ uống được mang ra, cả hai giật mình, rồi ngạc nhiên đến “ đứng hình”.
- Chào hai em.
- A…n..h, anh có phải Bảo Nam không? Vân ấp úng.
- Chính xác, là anh đây. Lâu lắm rồi mới gặp lại các em. Ngay từ lúc các em bước chân vào quán, anh đã nhận ra rồi.
Bảo Chi từ nãy giờ im lặng. Cô vốn là người thích ứng chậm với những gì bất ngờ.
- Bảo Chi sao im lặng thế? Không chào anh được một tiếng sao.
Lúc ấy Chi mới nhận ra thái độ của mình, vội giấu những cảm xúc chợt lóe lên cô cất giọng chào anh. Thật tình cờ nhưng thực ra khi bước chân vào quán và nghe những bản nhạc này, cô đã ngờ ngợ cảm nhận được một thứ cảm xúc gì đó quen thuộc len lỏi trong tâm trí mà đã lâu cô mới có. Bảo Nam vui vẻ ngồi xuống bàn cạnh hai cô. Qua cuộc trò chuyện, họ được biết anh đã du học về được hơn một năm và đang tiếp quản công ty của gia đình. Anh cũng chính là chủ nhân của quán cà phê này. Chuyện trò một lát, Bảo Nam chợt đứng dậy và nói:
- Đã lâu anh không chơi đàn, hôm nay gặp bạn cũ phải trổ tài mới được.
Nói rồi anh bước vào trong, khi ra cầm theo một cây đàn violin và bắt đầu bản nhạc đó – bản nhạc mà cả hai đều yêu thích. Hòa mình vào tiếng đàn vĩ cầm réo rắt, Chi như được sống lại ký ức của 4 năm về trước.
Hồi đó cô còn là cô sinh viên mới chân ướt chân ráo lên Hà nội học và được ở ký túc xá của trường. Điều đặc biệt là ở chung phòng với cô còn có Vân – cô bạn thân cùng cấp ba. Chẳng thể nghĩ rằng hai người họ vốn có tình cách hoàn toàn đối lập, song lại chơi thân được với nhau. Cô sống nội tâm, ít giao tiếp, còn Vân nổi tiếng cả trường vì cá tính mạnh cùng phong cách “tomboy”. Khi làm hồ sơ thi đại học, cả hai cũng rủ nhau thi vào Kinh tế và thật vui là đều đậu vào khoa mà mình lựa chọn. Khi Đoàn trường có đợt tuyển thanh niên tình nguyện, Vân rủ Chi tham gia. Đội trưởng của họ là Bảo Nam- sinh viên năm cuối khoa quản trị kinh doanh, là một trong những sinh viên tiêu biểu của trường về thành tích học tập cũng như công tác Đoàn, xã hội. Anh còn có vẻ ngoài rất “manly”, lại là trai thủ đô nên được nhiều fan nữ hâm mộ.
Một lần trong chuyến tình nguyện lên vùng cao Tây Bắc, cả hai bị lạc trong rừng, anh và cô thi thoảng cũng nói chuyện, qua đó cô biết được anh cũng có sở thích giống mình là nghe nhạc cổ điển không lời. Như bắt được sóng, hai người dần trở nên thân thiết hơn, có thể cùng trò chuyện hàng giờ về âm nhạc, các nhà soạn nhạc vĩ đại. Thi thoảng anh còn rủ cô đến những quán cà phê mà ở đó cả hai được sống trong thế giới nhạc không lời. Anh đã mang đến cho cô một cuộc sống sinh viên đầy màu sắc, khiến cô từ một người nhút nhát trở nên hòa đồng hơn với tập thể.
Một hôm trong buổi giao lưu văn nghệ của đội thanh niên tình nguyện, anh xuất hiện thật bất ngờ với cây đàn vĩ cầm. Anh còn nói: “Bản nhạc này tôi dành cho tất cả các bạn, đặc biệt là cho một người đã trở thành tri kỷ với tôi” rồi chậm rãi anh thả nhẹ từng tiết tấu mà cả hai đều rất yêu thích “Kiss the rain”. Kết thúc, mọi người vỗ tay không ngớt và cứ gặng hỏi anh mãi về người tri kỷ đó. Anh chỉ tủm tỉm cười. Tối hôm đó, trong căn phòng B201 của ký túc xá Kinh tế có một người thao thức không ngủ được vì những cảm xúc bồn chồn, hồi hộp lẫn lộn. Nhưng không ai biết rằng còn có một người nữa cũng không ngủ được với giọt nước mặt lăn dài trên má.
Những ngày sau đó, Chi bỗng trở thành con người khác. Cô hay hát, chú ý đến hình dáng hơn, có lúc còn tủm tỉm cười nữa. Mọi người trong phòng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, họ cũng đoán già đoán non rằng Chi đang yêu. Chi không phủ nhận, có điều cô chưa muốn tiết lộ danh tính chàng hoàng tử đó mà thôi. Bởi sau buổi văn nghệ đó anh càng bộ lộ sự quan tâm, nhắn tin cho cô nhiều hơn nhưng chưa ngỏ lời. Cô chỉ tâm sự với Vân thôi, nhưng mỗi khi nhắc tới Bảo Nam là cô nàng như bị dị ứng, còn bảo cô đừng nhắc đến tên anh ấy cùng chuyện tình cảm nam nữ nhảm nhí. Cũng đúng thôi vì với cá tính mạnh của Vân thì chuyện tình cảm lãng mạn là rất xa vời. Vân bộc trực, bốp chát thế thôi nhưng rất tốt bụng. Những ngày tháng hạnh phúc đó của Chi sẽ cứ bình yên như thế nếu như không có một ngày.
Hôm đó, sau buổi tối lãng mạn cùng đi nghe nhạc với anh ở một quán cà phê trên Hồ tây, cô vừa về ký túc thì trông thấy Vân đang nằm dưới sàn nhà ngất xỉu. Được nghỉ lễ 3 ngày nên cả phòng về quê hết, chỉ còn mỗi Vân và cô nhà xa nên ở lại. Cô vội vàng gọi cho anh quay lại để đưa Vân vào bệnh viện, đến nơi Chi mới biết Vân bị tụt huyết áp do suy nhược cơ thể nặng, lại mất ngủ kéo dài nên bị ngất. May mà phát hiện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ đã truyền dịch và nói có lẽ Vân phải nằm viện mấy ngày để hồi sức. Để anh ở lại trông Vân, cô vội về phòng lấy thẻ bảo hiểm y tế. Cả hai đều nghèo, dù sao có thẻ bảo hiểm cũng đỡ được phần nào viện phí.
Trong lúc mở hòm của Vân tìm chiếc thẻ, cô trông thấy cuốn sổ có bìa đề chữ VIP. Nghĩ là thẻ bảo hiểm kẹp trong đó nên cô mở ra xem, nhưng vừa lật ra thì phát hiện trong có mấy tấm ảnh chụp Bảo Nam mặc áo xanh tình nguyện với nụ cười tươi rói. Cô thắc mắc không hiểu sao Vân lại có những bức ảnh này và lật những trang tiếp theo. Cô như nhòa mắt khi đó là những dòng nhật ký được ghi cách đấy gần một năm, từ khi bọn họ tham gia tình nguyện và trang nào cũng xuất hiện cái tên Bảo Nam với nhiều cung bậc cảm xúc yêu thương, đau khổ, mất ngủ khi trông thấy bạn mình bên cạnh người mà mình yêu… Cô cứ thẫn thờ ngồi đó cho đến khi nghe điện thoại của Bảo Nam hỏi cô sao lại về lâu như thế. Tìm được thẻ, cô đưa đến bệnh viện để anh làm thủ tục nhập viện cho Vân.
Anh về rồi, chỉ còn cô và Vân trong phòng. Nhìn Vân thiếp đi với khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, cô thầm tự trách mình, vì thời gian qua chỉ mải nghĩ đến mình mà không thường xuyên quan tâm, để ý đến cô bạn thân nhất. Đang định đứng lên đóng cửa sổ cho gió khỏi lùa vào thì chợt Vân nắm tay Chi rồi thều thào: “ Đừng đi, em xin anh. Em yêu anh, Bảo Nam!”. Chi lặng người. Lời vừa nãy của Vân là nói trong lúc mê sảng, mà người ta thường bảo những gì thốt ra trong lúc con người ngủ mơ là những lời thật tự đáy lòng. Vậy là Vân đã xác định lại những cảm xúc ghi trong cuốn nhật ký đó. Không, sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ. Sao Vân lại giấu mình điều này và chôn chặt trong lòng, lại còn âm thầm làm như không quan tâm chuyện tình cảm của cô và Nam nữa. Đầu óc cô cứ rối loạn với những suy nghĩ đan xen nhau. Cả đêm cô không chợp mắt và đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định một việc.
Sáng hôm sau, khi Vân tỉnh dậy thì trông thấy một Bảo Chi bơ phờ với hai mắt đỏ hoe, thâm quầng. Bảo Chi cố giấu vẻ mệt mỏi, mang đến cặp lồng cháo và bón cho Vân. Vân vẫn còn mệt lắm nhưng vẫn gắng lên giọng: “Cái con nhỏ này, mình có sao đâu mà phải trông mình, rồi chắc cả đêm không ngủ hả. Mình bây giờ tạm không bảo kê được cho cậu đâu”. Chỉ nghe có thế thôi mà Chi tu lên khóc. “Tại sao cậu giấu tớ, tại sao cậu phải âm thầm chịu đựng nỗi khổ tâm của mình. Chả lẽ cậu không còn coi tớ là bạn thân nữa sao?”. Rồi Bao nhiêu dồn nén, mệt mỏi từ đêm qua cũng theo dòng nước mắt mà ra. Hai người ôm nhau khóc, một người bình thường mạnh mẽ như Vân giờ cũng không kìm chế được cảm xúc của mình. Cô trút bỏ sự cứng cỏi bề ngoài để là Vân, một Vân yếu đuối trong chuyện tình cảm như bao cô gái khác.
- Vân ạ, tớ đã nghĩ kỹ rồi. Tớ,… ngập ngừng một lát cô nói tiếp:“ Chuyện tình cảm của tớ mới chỉ bắt đầu, và tớ cảm thấy dường như tớ và anh ấy chỉ là tri kỷ trong âm nhạc mà thôi”.
- Cậu không cần làm như thế đâu Chi. Tớ hiểu mà. Tớ xin lỗi. Đừng vì tớ mà từ bỏ hạnh phúc của cậu.
- Không. Tớ không phải vì cậu mà là vì chúng ta. Bọn mình không chỉ vì một người con trai mà mất đi tình chị em thân thiết bấy lâu nay được.
Sau thời gian đó, cô tránh mặt Nam. Thực tế anh chưa một lần bày tỏ tình cảm với cô, nên việc quyết định không tiếp tục mối quan hệ với anh khiến Chi đỡ khó xử hơn. Cô chỉ nói với anh rằng thời gian qua cô đã để cảm xúc lấn át lý trí mà ngộ nhận tình cảm của mình. Giờ cô chỉ muốn chú tâm vào học tập, mong anh đừng gặp cô nữa. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm sự tự ái trong Nam trỗi dậy. Bẵng một thời gian sau, cô được tin anh đã tốt nghiệp loại giỏi và đi du học ở Úc. Từ đó họ biệt tăm tích về nhau.
Có một thứ gì đó làm Chi đau. Thì ra cô nàng bị Vân véo vào má.
- Mi làm gì mà thần mặt ra thế?
Chi quay sang, thấy Bảo Nam cũng trở lại bàn với bọn họ. Bản nhạc có lẽ đã kết thúc được một lát rồi.
- Em vẫn thích cà phê sữa – bình yên, ấm áp như xưa nhỉ.
- À, vâng, thời gian thay đổi nhưng có những khẩu vị không bao giờ thay đổi.
Nói xong câu đó, cả cô và Nam đều bốn mắt gặp nhau, một sự đắm đuối, hoài niệm, nhưng cũng mang vị gì đó chua xót. Điều này khiến người bị ra rìa nãy giờ phải lên tiếng:
- Này, hai người đừng quên là còn có em nha.
Lúc này cả hai mới bất ngờ nhận ra thái độ của họ khi nãy. Chi giả vờ xem đồng hồ để tránh sự bối rối, rồi lấy cớ là đã muộn nên muốn về. Hai cô gái đứng dậy rời khỏi quán sau khi chào tạm biệt “người bạn cũ”.
- Tạm biệt hai em. Khi nào rảnh có thời gian lại đến quán nhé. À, free cho hai em đó.
Nói xong anh tiễn hai cô ra cửa. Vân dắt xe khá dễ dàng, còn Chi thì có vẻ lúng túng, thành ra anh lại dắt xe giúp cô. Nhân lúc đến gần cô, anh khẽ nói: “ Chi à, số điện thoại của anh không hề thay đổi”.
Trên đường về, Vân cứ gặng hỏi mãi lời thì thầm của Nam với Chi. Thì ra cô nàng cũng phát hiện ra điều đó. Một chút ngượng ngập, bối rối bỗng hiện lên trong tâm trí Bảo Chi. Chẳng lẽ mối tình đầu chớm nở nhưng cũng mau tàn đã hồi sinh trong cô.
Về phần Bảo Nam, sau buổi gặp mặt với hai cô gái, anh cũng như tìm lại được một thứ cảm giác mà đã lâu anh không có. Nhớ lại hồi ấy, anh là hotboy trường Kinh tế, có biết bao cô gái yêu quý, nhưng anh không hề có cảm giác yêu thương người khác giới nào. Chỉ đến khi Bảo Chi xuất hiện đã làm trái tim anh rung động. Bảo Chi – cô sinh viên năm thứ nhất có dáng người cao gầy, mặt trái xoan. Cô không đẹp một cách lộng lẫy nhưng lại có vẻ gì đó mong manh, yếu ớt, lại có tâm hồn đồng điệu trong âm nhạc với anh, khiến anh luôn muốn được nâng niu che chở.
Tình cảm của bọn họ ngày một tiến triển. Vốn dĩ anh định để tình cảm chín muồi, để thêm thời gian cho cả hai nhận ra cảm nhận sâu sắc của đối phương rồi mới bày tỏ. Nhưng lời tỏ tình chưa kịp nói ra thì bỗng một ngày cô gặp anh và nói những lời phũ phàng rất trẻ con, rằng cô ngộ nhận, chưa muốn dây dưa vào chuyện tình cảm, rồi thì cảm xúc lấn át lý trí. Điều này thực sự đã chạm vào lòng tự ái ngút trời của Bảo Nam. Anh cho rằng mình đã lầm khi trao tình cảm cho một cô bé teen chưa đủ lớn, còn ngây thơ và quá trẻ con. Anh chỉ hỏi cô đã suy nghĩ kĩ trước khi quyết định chưa. Thời điểm đó cũng là lúc công ty gia đình anh gặp chút rắc rối về tài chính, nên anh không còn tâm trí mà để tâm quá sâu vào chuyện tình cảm này. Rồi anh cũng thôi chức vụ đội trưởng thanh niên tình nguyện nên hầu như không gặp cô. Anh chuyên tâm vào học tập và sau khi tốt nghiệp thì đi du học.
Sang bên Úc anh cũng có bạn gái. Đó là một cô gái người Hà nội, vốn là con của bạn mẹ anh cũng sang đó du học. Gia đình hai bên có ý vun vào mối quan hệ này. Anh chiều mẹ nên cũng hẹn hò đi chơi với cô. Nhưng càng tiếp xúc, cả hai đều nhận thấy họ chỉ có thể là bạn bè tốt, chứ thực ra không thể hòa hợp làm một cặp được. Họ nói rõ quan điểm với bố mẹ, may thay các bậc phụ huynh cũng khá tâm lý và không gượng ép nữa. Công việc học tập xứ người tuy căng thẳng, bận rộn nhưng thi thoảng anh cũng nhớ về Bảo Chi khi bất chợt có cái gì đó gợi lại ký ức ngày xưa.
Bảo Chi sau buổi gặp lại người ấy, trong cô có biết bao cảm xúc hỗn độn. Có cái gì đó như là nhớ mong, chờ đợi, hy vọng. Đặc biệt lại biết anh hiện giờ còn độc thân. Nhớ lại ngày ấy, cô vì tình bạn thân thiết bao năm mà từ bỏ tình cảm trong sáng thuở ban đầu, biết rõ rằng trái tim mình đau khổ, dằn vặt, nhưng trước mặt Vân vẫn cố làm ra vẻ như không có chuyện gì. Với cô Vân thực sự vừa là bạn thân, vừa là ân nhân với cô. Ngày trước nếu không có Vân kịp thời chạy vào kéo cô đang bị mắc kẹt trong phòng thực hành Hóa học bị bốc cháy thì giờ có lẽ đã không còn tồn tại một Bảo Chi trên đời. Cô đã tự an ủi mình bằng suy nghĩ: tình cảm đó mới chỉ chớm nở, với lại người yêu có thể tìm được người khác, nhưng tình bạn tri kỷ, ân nhân nếu đánh mất thì khó có thể lấy lại được, cô không thể vô ơn với Vân được. Cô đâu biết rằng lời chia tay ngốc ngếch đó của mình lại chính là chiếc chìa khóa khóa chặt trái tim cô lại, khiến cô không còn cảm giác nhớ nhung, yêu thương với bất kỳ người con trai nào nữa.
Đã bốn năm, cô vẫn “cô đơn lẻ bóng” cho dù nhận được rất nhiều lời tỏ tình, hẹn hò của các chàng trai, lý do đơn giản bởi cô không tìm thấy một tâm hồn đồng điệu với mình. Còn chẳng thể ngờ Thanh Vân – “tomboy” cá tính, từng rất ghét chuyện yêu đương lại “cảm nắng” một anh chàng từng là rocker của ban nhạc sinh viên nổi tiếng trường Bách khoa. Khi ấy ban nhạc sang giao lưu với trường Kinh tế, Vân đã lên trổ tài hát nhạc rap. Họ quen nhau từ ấy. Tình yêu của họ rất hài hước, đều là những người cá tính, có cái tôi lớn, khi mới quen nhau là bắt đầu những trận cãi cọ, tranh luận. Ban đầu hai người rất ghét nhau, nhưng người xưa nói quả không sai: “ Ghét của nào trời trao của ấy”. Giờ thì họ đã bớt cãi cọ, giận hờn nhau, anh Minh cũng biết quan tâm, nhường nhịn Vân và dành cho Vân tình yêu rất lớn. Cô đọc được điều đó và cũng cảm thấy an tâm, mừng cho hạnh phúc của cô bạn thân.
Còn mình, nghĩ về mình cô cũng không tránh khỏi sự tủi thân. Gặp lại anh, lại biết anh hiện tại chưa có người yêu, cô cũng nhen nhóm trong mình chút mơ hồ hy vọng. Số điện thoại anh cô đã xóa trong danh bạ vì sợ nhìn thấy sẽ nhớ, sẽ quen tay mà nhắn tin cho dù sự thật là bao năm qua cô vẫn lưu nó trong tâm trí mình. Còn cô thì đã đổi số từ lâu. Có nên liên lạc với anh? Không, Bảo Chi ơi mày phải giữ lại chút tự trọng cho người con gái chứ, ngày trước đã phũ phàng, đã dội một gáo nước lạnh lên người ta, giờ lại... Thở dài, cô vặn to volume để âm nhạc phủ kín tâm hồn đang cô đơn, trái tim đang rối bời.
Rồi tuần mới với bộn bề công việc, lo toan cuộc sống cũng kéo cô đi, kéo luôn cô ra khỏi tâm trạng chập chờn đó. Thoắt cái đã hai tuần trôi qua kể từ ngày gặp lại Bảo Nam, tưởng chừng điều đó như cuộc gặp thoáng qua. Bỗng một ngày Chi nhận được cuộc điện thoại của Vân:
- A lô, vẫn còn nhớ trên trái đất tồn tại người bạn này cơ à? Tưởng có người yêu là quên hết bạn bè chứ.
- Con quỷ, lại xoáy người ta hả? Mi cũng vô tình không kém ta đâu. Tớ có hai vé đi xem buổi hòa nhạc Hennessy ở nhà hát lớn cuối tuần này nên muốn rủ cậu cùng đi. Nghe nói có cả Sarah Chang nữa đấy.
- Chuyện lạ à nha, sắp có bão rồi. Thanh Vân mà cũng thích đi nghe hòa nhạc sao?
- Ừ, thỉnh thoảng cũng phải đổi gió chứ.
Quả thật lâu rồi Chi cũng không đi nghe hòa nhạc, hơn nữa Sarah Chang là một nghệ sĩ vĩ cầm xuất sắc, và là thần tượng âm nhạc của cô. Chính vì vậy khi nghe Vân nói thế, cô đồng ý ngay. Hôm sau Vân mang vé đến cho Chi và dặn đi dặn lại rằng cô phải đến.
Đêm cuối tuần mùa thu mát mẻ, yên bình, với cơn gió se se hơi lạnh, Bảo Chi mặc một chiếc váy xòe màu hồng phấn đến Nhà hát lớn. Cô bạn khác người này thật lạ, không đến rủ cô đi cùng mà lại bày đặt hẹn nhau ở rạp. Cô đến khá sớm, trước giờ biểu diễn hơn một tiếng. Đến nơi Chi gọi cho Vân thì cô bạn bảo Chi cứ vào chỗ ngồi của mình, rồi lát nữa Vân sẽ đến.
Vào bên trong Nhà hát, Chi đang loay hoay tìm vị trí của mình thì có tiếng người con trai đằng sau: “Chỗ ngồi của em ở đằng kia kìa”. Nói rồi anh kéo tay cô đến hai ghế trống ở phía góc phải khán đài làm cô vô cùng ngạc nhiên. “Ơ anh Nam, sao anh lại ở đây?”. “À, anh, anh xin lỗi vì đã nhờ Vân nói dối em, để rủ em đi xem buổi hòa nhạc hôm nay”.
Chỉ nghe đến đó, Chi vội dứt tay ra khỏi tay Nam rồi quay người chạy đi. Cô không hiểu sao mình lại làm thế, chỉ biết là tự nhiên cô có cảm giác tủi thân vì bị lừa dối. Nam cũng bất ngờ trước hành động của Chi và vội vã chạy theo. Cứ như vậy cả hai đuổi nhau trên phố trông thật buồn cười. Khi Nam đuổi kịp Chi, anh nắm tay Chi rất chặt như sợ cô buông ra, rồi gọi một chiếc taxi chở cả hai đến hồ Hoàn Kiếm. Lên xe cô mang một khuôn mặt giận dỗi, không thèm liếc anh một cái, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe. Anh mỉm cười trước sự trẻ con đáng yêu đó của cô. Xuống xe, anh kéo cô đến ngồi ở một ghế đá. Cô có vẻ trầm ngâm, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Họ yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của Hồ Gươm. Anh lên tiếng phá tan sự yên lặng: “Tại sao em lại chạy. Em ghét và muốn trốn chạy anh đến bao giờ nữa?”. “Em không biết, nhưng em không muốn bị lừa dối”. “Em không muốn bị lừa dối, nhưng chính em lại lại là người nói dối suốt bao năm qua. Vân đã gặp và kể cho anh toàn bộ sự việc năm đó. Rằng lý do em chia tay anh thực sự không phải vì em ngộ nhận tình cảm với anh”. Cô thảng thốt giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh ngạc nhiên. Anh tiếp tục nói, rằng mãi về sau này khi Vân tình cờ nhìn thấy bức ảnh được cất kỹ trong ví của cô với dòng chữ “ Bảo Nam – forever love” thì Vân mới biết rằng cô vẫn còn yêu anh, và rằng sự cứng cỏi dứt khoát của cô trong thời gian đó chỉ là vỏ bọc, tránh rạn nứt cho một tình bạn thân thiết hơn cả tình chị em. Vân đã rất ân hận khi biết được điều này, và rằng cô đang tự dày vò vì để lỡ hạnh phúc của bạn mình.
Chi lắc đầu, khóe mắt đang cố ngăn dòng lệ sắp tuôn trào, mong anh đừng nói nữa. “Bảo Chi, anh chưa gặp ai ngốc nghếch như em. Hạnh phúc trong tầm tay mà em lại để vuột mất. Đành rằng với em, tình bạn gắn bó với Vân là quan trọng, nhưng giá như em nói với anh, chúng mình cùng giải quyết ổn thỏa thì đâu phải lỡ dở như thế này. Em có biết làm như thế, sau này cả Vân và em sẽ khó xử hơn không?”. Chi không kìm được nữa, cô òa khóc như đã lâu chưa được khóc, như trút hết mọi sự kìm nén, đau khổ, nhớ nhung âm thầm bấy lâu nay. Vỏ bọ cứng cỏi cô gắng tạo ra bao năm qua đã bị phá vỡ. Cô trở về là một Bảo Chi mềm yếu. Nam cũng lặng yên kéo cô tựa vào vai mình, để anh được sống lại cảm giác được che chở, bao bọc cho người con gái ấy.
- Em đã dối lòng, dối anh suốt 4 năm qua. Hãy trở lại là mình, hãy sống đúng với tình cảm thật của mình, được không em? Cả anh và em dường như đều không tìm được một tri kỷ thứ hai của mình. Giờ không còn gì ràng buộc nữa, chúng mình hãy quay lại đánh nốt bản nhạc còn dang dở được không em?
Chi ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt cà phê sữa ấm áp, yêu thương vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Ngón tay cô đã đan lấy tay anh từ bao giờ. Nhẹ lau nước mắt cho cô, Bảo Nam nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn thật đáng yêu của người con gái mà sau bao cách trở của cuộc sống, cả hai mới nhận ra trái tim chỉ dành nhịp đập cho nhau mà thôi.
Bảo Nam chợt nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã sắp đến giờ biểu diễn buổi hòa nhạc. Anh nói với cô: “Chúng mình đã làm dang dở bản nhạc trong quá khứ rồi, giờ thì không bao giờ để bản nhạc bị lỗi nhịp nữa em nhé!”. Nói rồi cả hai dắt tay nhau, lên taxi và quay về nhà hát lớn để hòa tình yêu và con tim vào những bản nhạc bất hủ.
- Này cô nương, hôm nay cho tôi mạn phép mượn bà xã của anh Minh một buổi để tháp tùng người độc thân vui vẻ này đi shopping nhé.
- Con khỉ, ai còn làm bảo kê cho mi nữa, mà đừng gọi là bà xã gì gì đó, nghe không xuôi lắm.
Nói vậy thôi, nhưng đúng 9h sáng Vân đã có mặt ở nhà Chi, cả hai lên kế hoạch hôm nay phải la cà thả phanh luôn. Thế là họ đi khắp các shop thời trang, từ Chùa Bộc, Thài Hà cho đến Kim Mã, Cầu Giấy, sắp vào thu nên các cửa hàng đua nhau giảm giá hàng hè. Sau một ngày “lao động miệt mài”, chiến lợi phẩm của họ là một lô xích xô túi đựng đủ các thể loại quần áo, váy, giày dép, may sao hai chiếc Attila có cốp xe rộng nên đủ chứa được đống đồ ấy. Sau khi cả hai măm món bánh tôm thì điểm dừng chân cuối cùng là một quán cà phê khá giản dị nhưng view đẹp nằm bên bờ Hồ Tây lộng gió. Khi ấy đã là 8h tối, cả hai định về nhưng thấy quán có cái tên khá lạ “Chờ”, vả lại lâu lắm Bảo Chi cũng không đến quán cà phê nên lại muốn vào.
Vào quán, Chi gọi cho mình ly cà phê sữa, còn Vân chọn cà phê phin. Một điều đặc biệt là quán này toàn mở những bản nhạc không lời êm dịu, khiến con người ta cảm thấy như được trở về chốn bình yên, ấm áp và đây cũng chính là thể loại nhạc mà Chi rất thích. Khi hai ly đồ uống được mang ra, cả hai giật mình, rồi ngạc nhiên đến “ đứng hình”.
- Chào hai em.
- A…n..h, anh có phải Bảo Nam không? Vân ấp úng.
- Chính xác, là anh đây. Lâu lắm rồi mới gặp lại các em. Ngay từ lúc các em bước chân vào quán, anh đã nhận ra rồi.
Bảo Chi từ nãy giờ im lặng. Cô vốn là người thích ứng chậm với những gì bất ngờ.
- Bảo Chi sao im lặng thế? Không chào anh được một tiếng sao.
Lúc ấy Chi mới nhận ra thái độ của mình, vội giấu những cảm xúc chợt lóe lên cô cất giọng chào anh. Thật tình cờ nhưng thực ra khi bước chân vào quán và nghe những bản nhạc này, cô đã ngờ ngợ cảm nhận được một thứ cảm xúc gì đó quen thuộc len lỏi trong tâm trí mà đã lâu cô mới có. Bảo Nam vui vẻ ngồi xuống bàn cạnh hai cô. Qua cuộc trò chuyện, họ được biết anh đã du học về được hơn một năm và đang tiếp quản công ty của gia đình. Anh cũng chính là chủ nhân của quán cà phê này. Chuyện trò một lát, Bảo Nam chợt đứng dậy và nói:
- Đã lâu anh không chơi đàn, hôm nay gặp bạn cũ phải trổ tài mới được.
Nói rồi anh bước vào trong, khi ra cầm theo một cây đàn violin và bắt đầu bản nhạc đó – bản nhạc mà cả hai đều yêu thích. Hòa mình vào tiếng đàn vĩ cầm réo rắt, Chi như được sống lại ký ức của 4 năm về trước.
Hồi đó cô còn là cô sinh viên mới chân ướt chân ráo lên Hà nội học và được ở ký túc xá của trường. Điều đặc biệt là ở chung phòng với cô còn có Vân – cô bạn thân cùng cấp ba. Chẳng thể nghĩ rằng hai người họ vốn có tình cách hoàn toàn đối lập, song lại chơi thân được với nhau. Cô sống nội tâm, ít giao tiếp, còn Vân nổi tiếng cả trường vì cá tính mạnh cùng phong cách “tomboy”. Khi làm hồ sơ thi đại học, cả hai cũng rủ nhau thi vào Kinh tế và thật vui là đều đậu vào khoa mà mình lựa chọn. Khi Đoàn trường có đợt tuyển thanh niên tình nguyện, Vân rủ Chi tham gia. Đội trưởng của họ là Bảo Nam- sinh viên năm cuối khoa quản trị kinh doanh, là một trong những sinh viên tiêu biểu của trường về thành tích học tập cũng như công tác Đoàn, xã hội. Anh còn có vẻ ngoài rất “manly”, lại là trai thủ đô nên được nhiều fan nữ hâm mộ.
Một lần trong chuyến tình nguyện lên vùng cao Tây Bắc, cả hai bị lạc trong rừng, anh và cô thi thoảng cũng nói chuyện, qua đó cô biết được anh cũng có sở thích giống mình là nghe nhạc cổ điển không lời. Như bắt được sóng, hai người dần trở nên thân thiết hơn, có thể cùng trò chuyện hàng giờ về âm nhạc, các nhà soạn nhạc vĩ đại. Thi thoảng anh còn rủ cô đến những quán cà phê mà ở đó cả hai được sống trong thế giới nhạc không lời. Anh đã mang đến cho cô một cuộc sống sinh viên đầy màu sắc, khiến cô từ một người nhút nhát trở nên hòa đồng hơn với tập thể.
Một hôm trong buổi giao lưu văn nghệ của đội thanh niên tình nguyện, anh xuất hiện thật bất ngờ với cây đàn vĩ cầm. Anh còn nói: “Bản nhạc này tôi dành cho tất cả các bạn, đặc biệt là cho một người đã trở thành tri kỷ với tôi” rồi chậm rãi anh thả nhẹ từng tiết tấu mà cả hai đều rất yêu thích “Kiss the rain”. Kết thúc, mọi người vỗ tay không ngớt và cứ gặng hỏi anh mãi về người tri kỷ đó. Anh chỉ tủm tỉm cười. Tối hôm đó, trong căn phòng B201 của ký túc xá Kinh tế có một người thao thức không ngủ được vì những cảm xúc bồn chồn, hồi hộp lẫn lộn. Nhưng không ai biết rằng còn có một người nữa cũng không ngủ được với giọt nước mặt lăn dài trên má.
Những ngày sau đó, Chi bỗng trở thành con người khác. Cô hay hát, chú ý đến hình dáng hơn, có lúc còn tủm tỉm cười nữa. Mọi người trong phòng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, họ cũng đoán già đoán non rằng Chi đang yêu. Chi không phủ nhận, có điều cô chưa muốn tiết lộ danh tính chàng hoàng tử đó mà thôi. Bởi sau buổi văn nghệ đó anh càng bộ lộ sự quan tâm, nhắn tin cho cô nhiều hơn nhưng chưa ngỏ lời. Cô chỉ tâm sự với Vân thôi, nhưng mỗi khi nhắc tới Bảo Nam là cô nàng như bị dị ứng, còn bảo cô đừng nhắc đến tên anh ấy cùng chuyện tình cảm nam nữ nhảm nhí. Cũng đúng thôi vì với cá tính mạnh của Vân thì chuyện tình cảm lãng mạn là rất xa vời. Vân bộc trực, bốp chát thế thôi nhưng rất tốt bụng. Những ngày tháng hạnh phúc đó của Chi sẽ cứ bình yên như thế nếu như không có một ngày.
Hôm đó, sau buổi tối lãng mạn cùng đi nghe nhạc với anh ở một quán cà phê trên Hồ tây, cô vừa về ký túc thì trông thấy Vân đang nằm dưới sàn nhà ngất xỉu. Được nghỉ lễ 3 ngày nên cả phòng về quê hết, chỉ còn mỗi Vân và cô nhà xa nên ở lại. Cô vội vàng gọi cho anh quay lại để đưa Vân vào bệnh viện, đến nơi Chi mới biết Vân bị tụt huyết áp do suy nhược cơ thể nặng, lại mất ngủ kéo dài nên bị ngất. May mà phát hiện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ đã truyền dịch và nói có lẽ Vân phải nằm viện mấy ngày để hồi sức. Để anh ở lại trông Vân, cô vội về phòng lấy thẻ bảo hiểm y tế. Cả hai đều nghèo, dù sao có thẻ bảo hiểm cũng đỡ được phần nào viện phí.
Trong lúc mở hòm của Vân tìm chiếc thẻ, cô trông thấy cuốn sổ có bìa đề chữ VIP. Nghĩ là thẻ bảo hiểm kẹp trong đó nên cô mở ra xem, nhưng vừa lật ra thì phát hiện trong có mấy tấm ảnh chụp Bảo Nam mặc áo xanh tình nguyện với nụ cười tươi rói. Cô thắc mắc không hiểu sao Vân lại có những bức ảnh này và lật những trang tiếp theo. Cô như nhòa mắt khi đó là những dòng nhật ký được ghi cách đấy gần một năm, từ khi bọn họ tham gia tình nguyện và trang nào cũng xuất hiện cái tên Bảo Nam với nhiều cung bậc cảm xúc yêu thương, đau khổ, mất ngủ khi trông thấy bạn mình bên cạnh người mà mình yêu… Cô cứ thẫn thờ ngồi đó cho đến khi nghe điện thoại của Bảo Nam hỏi cô sao lại về lâu như thế. Tìm được thẻ, cô đưa đến bệnh viện để anh làm thủ tục nhập viện cho Vân.
Anh về rồi, chỉ còn cô và Vân trong phòng. Nhìn Vân thiếp đi với khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, cô thầm tự trách mình, vì thời gian qua chỉ mải nghĩ đến mình mà không thường xuyên quan tâm, để ý đến cô bạn thân nhất. Đang định đứng lên đóng cửa sổ cho gió khỏi lùa vào thì chợt Vân nắm tay Chi rồi thều thào: “ Đừng đi, em xin anh. Em yêu anh, Bảo Nam!”. Chi lặng người. Lời vừa nãy của Vân là nói trong lúc mê sảng, mà người ta thường bảo những gì thốt ra trong lúc con người ngủ mơ là những lời thật tự đáy lòng. Vậy là Vân đã xác định lại những cảm xúc ghi trong cuốn nhật ký đó. Không, sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ. Sao Vân lại giấu mình điều này và chôn chặt trong lòng, lại còn âm thầm làm như không quan tâm chuyện tình cảm của cô và Nam nữa. Đầu óc cô cứ rối loạn với những suy nghĩ đan xen nhau. Cả đêm cô không chợp mắt và đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định một việc.
Sáng hôm sau, khi Vân tỉnh dậy thì trông thấy một Bảo Chi bơ phờ với hai mắt đỏ hoe, thâm quầng. Bảo Chi cố giấu vẻ mệt mỏi, mang đến cặp lồng cháo và bón cho Vân. Vân vẫn còn mệt lắm nhưng vẫn gắng lên giọng: “Cái con nhỏ này, mình có sao đâu mà phải trông mình, rồi chắc cả đêm không ngủ hả. Mình bây giờ tạm không bảo kê được cho cậu đâu”. Chỉ nghe có thế thôi mà Chi tu lên khóc. “Tại sao cậu giấu tớ, tại sao cậu phải âm thầm chịu đựng nỗi khổ tâm của mình. Chả lẽ cậu không còn coi tớ là bạn thân nữa sao?”. Rồi Bao nhiêu dồn nén, mệt mỏi từ đêm qua cũng theo dòng nước mắt mà ra. Hai người ôm nhau khóc, một người bình thường mạnh mẽ như Vân giờ cũng không kìm chế được cảm xúc của mình. Cô trút bỏ sự cứng cỏi bề ngoài để là Vân, một Vân yếu đuối trong chuyện tình cảm như bao cô gái khác.
- Vân ạ, tớ đã nghĩ kỹ rồi. Tớ,… ngập ngừng một lát cô nói tiếp:“ Chuyện tình cảm của tớ mới chỉ bắt đầu, và tớ cảm thấy dường như tớ và anh ấy chỉ là tri kỷ trong âm nhạc mà thôi”.
- Cậu không cần làm như thế đâu Chi. Tớ hiểu mà. Tớ xin lỗi. Đừng vì tớ mà từ bỏ hạnh phúc của cậu.
- Không. Tớ không phải vì cậu mà là vì chúng ta. Bọn mình không chỉ vì một người con trai mà mất đi tình chị em thân thiết bấy lâu nay được.
Sau thời gian đó, cô tránh mặt Nam. Thực tế anh chưa một lần bày tỏ tình cảm với cô, nên việc quyết định không tiếp tục mối quan hệ với anh khiến Chi đỡ khó xử hơn. Cô chỉ nói với anh rằng thời gian qua cô đã để cảm xúc lấn át lý trí mà ngộ nhận tình cảm của mình. Giờ cô chỉ muốn chú tâm vào học tập, mong anh đừng gặp cô nữa. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm sự tự ái trong Nam trỗi dậy. Bẵng một thời gian sau, cô được tin anh đã tốt nghiệp loại giỏi và đi du học ở Úc. Từ đó họ biệt tăm tích về nhau.
Có một thứ gì đó làm Chi đau. Thì ra cô nàng bị Vân véo vào má.
- Mi làm gì mà thần mặt ra thế?
Chi quay sang, thấy Bảo Nam cũng trở lại bàn với bọn họ. Bản nhạc có lẽ đã kết thúc được một lát rồi.
- Em vẫn thích cà phê sữa – bình yên, ấm áp như xưa nhỉ.
- À, vâng, thời gian thay đổi nhưng có những khẩu vị không bao giờ thay đổi.
Nói xong câu đó, cả cô và Nam đều bốn mắt gặp nhau, một sự đắm đuối, hoài niệm, nhưng cũng mang vị gì đó chua xót. Điều này khiến người bị ra rìa nãy giờ phải lên tiếng:
- Này, hai người đừng quên là còn có em nha.
Lúc này cả hai mới bất ngờ nhận ra thái độ của họ khi nãy. Chi giả vờ xem đồng hồ để tránh sự bối rối, rồi lấy cớ là đã muộn nên muốn về. Hai cô gái đứng dậy rời khỏi quán sau khi chào tạm biệt “người bạn cũ”.
- Tạm biệt hai em. Khi nào rảnh có thời gian lại đến quán nhé. À, free cho hai em đó.
Nói xong anh tiễn hai cô ra cửa. Vân dắt xe khá dễ dàng, còn Chi thì có vẻ lúng túng, thành ra anh lại dắt xe giúp cô. Nhân lúc đến gần cô, anh khẽ nói: “ Chi à, số điện thoại của anh không hề thay đổi”.
Trên đường về, Vân cứ gặng hỏi mãi lời thì thầm của Nam với Chi. Thì ra cô nàng cũng phát hiện ra điều đó. Một chút ngượng ngập, bối rối bỗng hiện lên trong tâm trí Bảo Chi. Chẳng lẽ mối tình đầu chớm nở nhưng cũng mau tàn đã hồi sinh trong cô.
Về phần Bảo Nam, sau buổi gặp mặt với hai cô gái, anh cũng như tìm lại được một thứ cảm giác mà đã lâu anh không có. Nhớ lại hồi ấy, anh là hotboy trường Kinh tế, có biết bao cô gái yêu quý, nhưng anh không hề có cảm giác yêu thương người khác giới nào. Chỉ đến khi Bảo Chi xuất hiện đã làm trái tim anh rung động. Bảo Chi – cô sinh viên năm thứ nhất có dáng người cao gầy, mặt trái xoan. Cô không đẹp một cách lộng lẫy nhưng lại có vẻ gì đó mong manh, yếu ớt, lại có tâm hồn đồng điệu trong âm nhạc với anh, khiến anh luôn muốn được nâng niu che chở.
Tình cảm của bọn họ ngày một tiến triển. Vốn dĩ anh định để tình cảm chín muồi, để thêm thời gian cho cả hai nhận ra cảm nhận sâu sắc của đối phương rồi mới bày tỏ. Nhưng lời tỏ tình chưa kịp nói ra thì bỗng một ngày cô gặp anh và nói những lời phũ phàng rất trẻ con, rằng cô ngộ nhận, chưa muốn dây dưa vào chuyện tình cảm, rồi thì cảm xúc lấn át lý trí. Điều này thực sự đã chạm vào lòng tự ái ngút trời của Bảo Nam. Anh cho rằng mình đã lầm khi trao tình cảm cho một cô bé teen chưa đủ lớn, còn ngây thơ và quá trẻ con. Anh chỉ hỏi cô đã suy nghĩ kĩ trước khi quyết định chưa. Thời điểm đó cũng là lúc công ty gia đình anh gặp chút rắc rối về tài chính, nên anh không còn tâm trí mà để tâm quá sâu vào chuyện tình cảm này. Rồi anh cũng thôi chức vụ đội trưởng thanh niên tình nguyện nên hầu như không gặp cô. Anh chuyên tâm vào học tập và sau khi tốt nghiệp thì đi du học.
Sang bên Úc anh cũng có bạn gái. Đó là một cô gái người Hà nội, vốn là con của bạn mẹ anh cũng sang đó du học. Gia đình hai bên có ý vun vào mối quan hệ này. Anh chiều mẹ nên cũng hẹn hò đi chơi với cô. Nhưng càng tiếp xúc, cả hai đều nhận thấy họ chỉ có thể là bạn bè tốt, chứ thực ra không thể hòa hợp làm một cặp được. Họ nói rõ quan điểm với bố mẹ, may thay các bậc phụ huynh cũng khá tâm lý và không gượng ép nữa. Công việc học tập xứ người tuy căng thẳng, bận rộn nhưng thi thoảng anh cũng nhớ về Bảo Chi khi bất chợt có cái gì đó gợi lại ký ức ngày xưa.
Bảo Chi sau buổi gặp lại người ấy, trong cô có biết bao cảm xúc hỗn độn. Có cái gì đó như là nhớ mong, chờ đợi, hy vọng. Đặc biệt lại biết anh hiện giờ còn độc thân. Nhớ lại ngày ấy, cô vì tình bạn thân thiết bao năm mà từ bỏ tình cảm trong sáng thuở ban đầu, biết rõ rằng trái tim mình đau khổ, dằn vặt, nhưng trước mặt Vân vẫn cố làm ra vẻ như không có chuyện gì. Với cô Vân thực sự vừa là bạn thân, vừa là ân nhân với cô. Ngày trước nếu không có Vân kịp thời chạy vào kéo cô đang bị mắc kẹt trong phòng thực hành Hóa học bị bốc cháy thì giờ có lẽ đã không còn tồn tại một Bảo Chi trên đời. Cô đã tự an ủi mình bằng suy nghĩ: tình cảm đó mới chỉ chớm nở, với lại người yêu có thể tìm được người khác, nhưng tình bạn tri kỷ, ân nhân nếu đánh mất thì khó có thể lấy lại được, cô không thể vô ơn với Vân được. Cô đâu biết rằng lời chia tay ngốc ngếch đó của mình lại chính là chiếc chìa khóa khóa chặt trái tim cô lại, khiến cô không còn cảm giác nhớ nhung, yêu thương với bất kỳ người con trai nào nữa.
Đã bốn năm, cô vẫn “cô đơn lẻ bóng” cho dù nhận được rất nhiều lời tỏ tình, hẹn hò của các chàng trai, lý do đơn giản bởi cô không tìm thấy một tâm hồn đồng điệu với mình. Còn chẳng thể ngờ Thanh Vân – “tomboy” cá tính, từng rất ghét chuyện yêu đương lại “cảm nắng” một anh chàng từng là rocker của ban nhạc sinh viên nổi tiếng trường Bách khoa. Khi ấy ban nhạc sang giao lưu với trường Kinh tế, Vân đã lên trổ tài hát nhạc rap. Họ quen nhau từ ấy. Tình yêu của họ rất hài hước, đều là những người cá tính, có cái tôi lớn, khi mới quen nhau là bắt đầu những trận cãi cọ, tranh luận. Ban đầu hai người rất ghét nhau, nhưng người xưa nói quả không sai: “ Ghét của nào trời trao của ấy”. Giờ thì họ đã bớt cãi cọ, giận hờn nhau, anh Minh cũng biết quan tâm, nhường nhịn Vân và dành cho Vân tình yêu rất lớn. Cô đọc được điều đó và cũng cảm thấy an tâm, mừng cho hạnh phúc của cô bạn thân.
Còn mình, nghĩ về mình cô cũng không tránh khỏi sự tủi thân. Gặp lại anh, lại biết anh hiện tại chưa có người yêu, cô cũng nhen nhóm trong mình chút mơ hồ hy vọng. Số điện thoại anh cô đã xóa trong danh bạ vì sợ nhìn thấy sẽ nhớ, sẽ quen tay mà nhắn tin cho dù sự thật là bao năm qua cô vẫn lưu nó trong tâm trí mình. Còn cô thì đã đổi số từ lâu. Có nên liên lạc với anh? Không, Bảo Chi ơi mày phải giữ lại chút tự trọng cho người con gái chứ, ngày trước đã phũ phàng, đã dội một gáo nước lạnh lên người ta, giờ lại... Thở dài, cô vặn to volume để âm nhạc phủ kín tâm hồn đang cô đơn, trái tim đang rối bời.
Rồi tuần mới với bộn bề công việc, lo toan cuộc sống cũng kéo cô đi, kéo luôn cô ra khỏi tâm trạng chập chờn đó. Thoắt cái đã hai tuần trôi qua kể từ ngày gặp lại Bảo Nam, tưởng chừng điều đó như cuộc gặp thoáng qua. Bỗng một ngày Chi nhận được cuộc điện thoại của Vân:
- A lô, vẫn còn nhớ trên trái đất tồn tại người bạn này cơ à? Tưởng có người yêu là quên hết bạn bè chứ.
- Con quỷ, lại xoáy người ta hả? Mi cũng vô tình không kém ta đâu. Tớ có hai vé đi xem buổi hòa nhạc Hennessy ở nhà hát lớn cuối tuần này nên muốn rủ cậu cùng đi. Nghe nói có cả Sarah Chang nữa đấy.
- Chuyện lạ à nha, sắp có bão rồi. Thanh Vân mà cũng thích đi nghe hòa nhạc sao?
- Ừ, thỉnh thoảng cũng phải đổi gió chứ.
Quả thật lâu rồi Chi cũng không đi nghe hòa nhạc, hơn nữa Sarah Chang là một nghệ sĩ vĩ cầm xuất sắc, và là thần tượng âm nhạc của cô. Chính vì vậy khi nghe Vân nói thế, cô đồng ý ngay. Hôm sau Vân mang vé đến cho Chi và dặn đi dặn lại rằng cô phải đến.
Đêm cuối tuần mùa thu mát mẻ, yên bình, với cơn gió se se hơi lạnh, Bảo Chi mặc một chiếc váy xòe màu hồng phấn đến Nhà hát lớn. Cô bạn khác người này thật lạ, không đến rủ cô đi cùng mà lại bày đặt hẹn nhau ở rạp. Cô đến khá sớm, trước giờ biểu diễn hơn một tiếng. Đến nơi Chi gọi cho Vân thì cô bạn bảo Chi cứ vào chỗ ngồi của mình, rồi lát nữa Vân sẽ đến.
Vào bên trong Nhà hát, Chi đang loay hoay tìm vị trí của mình thì có tiếng người con trai đằng sau: “Chỗ ngồi của em ở đằng kia kìa”. Nói rồi anh kéo tay cô đến hai ghế trống ở phía góc phải khán đài làm cô vô cùng ngạc nhiên. “Ơ anh Nam, sao anh lại ở đây?”. “À, anh, anh xin lỗi vì đã nhờ Vân nói dối em, để rủ em đi xem buổi hòa nhạc hôm nay”.
Chỉ nghe đến đó, Chi vội dứt tay ra khỏi tay Nam rồi quay người chạy đi. Cô không hiểu sao mình lại làm thế, chỉ biết là tự nhiên cô có cảm giác tủi thân vì bị lừa dối. Nam cũng bất ngờ trước hành động của Chi và vội vã chạy theo. Cứ như vậy cả hai đuổi nhau trên phố trông thật buồn cười. Khi Nam đuổi kịp Chi, anh nắm tay Chi rất chặt như sợ cô buông ra, rồi gọi một chiếc taxi chở cả hai đến hồ Hoàn Kiếm. Lên xe cô mang một khuôn mặt giận dỗi, không thèm liếc anh một cái, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe. Anh mỉm cười trước sự trẻ con đáng yêu đó của cô. Xuống xe, anh kéo cô đến ngồi ở một ghế đá. Cô có vẻ trầm ngâm, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Họ yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của Hồ Gươm. Anh lên tiếng phá tan sự yên lặng: “Tại sao em lại chạy. Em ghét và muốn trốn chạy anh đến bao giờ nữa?”. “Em không biết, nhưng em không muốn bị lừa dối”. “Em không muốn bị lừa dối, nhưng chính em lại lại là người nói dối suốt bao năm qua. Vân đã gặp và kể cho anh toàn bộ sự việc năm đó. Rằng lý do em chia tay anh thực sự không phải vì em ngộ nhận tình cảm với anh”. Cô thảng thốt giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh ngạc nhiên. Anh tiếp tục nói, rằng mãi về sau này khi Vân tình cờ nhìn thấy bức ảnh được cất kỹ trong ví của cô với dòng chữ “ Bảo Nam – forever love” thì Vân mới biết rằng cô vẫn còn yêu anh, và rằng sự cứng cỏi dứt khoát của cô trong thời gian đó chỉ là vỏ bọc, tránh rạn nứt cho một tình bạn thân thiết hơn cả tình chị em. Vân đã rất ân hận khi biết được điều này, và rằng cô đang tự dày vò vì để lỡ hạnh phúc của bạn mình.
Chi lắc đầu, khóe mắt đang cố ngăn dòng lệ sắp tuôn trào, mong anh đừng nói nữa. “Bảo Chi, anh chưa gặp ai ngốc nghếch như em. Hạnh phúc trong tầm tay mà em lại để vuột mất. Đành rằng với em, tình bạn gắn bó với Vân là quan trọng, nhưng giá như em nói với anh, chúng mình cùng giải quyết ổn thỏa thì đâu phải lỡ dở như thế này. Em có biết làm như thế, sau này cả Vân và em sẽ khó xử hơn không?”. Chi không kìm được nữa, cô òa khóc như đã lâu chưa được khóc, như trút hết mọi sự kìm nén, đau khổ, nhớ nhung âm thầm bấy lâu nay. Vỏ bọ cứng cỏi cô gắng tạo ra bao năm qua đã bị phá vỡ. Cô trở về là một Bảo Chi mềm yếu. Nam cũng lặng yên kéo cô tựa vào vai mình, để anh được sống lại cảm giác được che chở, bao bọc cho người con gái ấy.
- Em đã dối lòng, dối anh suốt 4 năm qua. Hãy trở lại là mình, hãy sống đúng với tình cảm thật của mình, được không em? Cả anh và em dường như đều không tìm được một tri kỷ thứ hai của mình. Giờ không còn gì ràng buộc nữa, chúng mình hãy quay lại đánh nốt bản nhạc còn dang dở được không em?
Chi ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt cà phê sữa ấm áp, yêu thương vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Ngón tay cô đã đan lấy tay anh từ bao giờ. Nhẹ lau nước mắt cho cô, Bảo Nam nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn thật đáng yêu của người con gái mà sau bao cách trở của cuộc sống, cả hai mới nhận ra trái tim chỉ dành nhịp đập cho nhau mà thôi.
Bảo Nam chợt nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã sắp đến giờ biểu diễn buổi hòa nhạc. Anh nói với cô: “Chúng mình đã làm dang dở bản nhạc trong quá khứ rồi, giờ thì không bao giờ để bản nhạc bị lỗi nhịp nữa em nhé!”. Nói rồi cả hai dắt tay nhau, lên taxi và quay về nhà hát lớn để hòa tình yêu và con tim vào những bản nhạc bất hủ.