Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Thơ Hồng Xanh

Hương cỏ trong em! Vẫn nồng nàn với nỗi nhớ trong em Chở mùa đông ngập tràn nơi góc phố Vẫn mùa yêu thương cháy lên chút lửa Ấm những ngày mùa đông trước yêu nhau Nỗi nhớ của em lại thành hương cỏ lau Với ngọn yêu thương ùa vào anh đó Anh có hư vô chạm vào hoa cỏ

bình luận

Hương cỏ trong em!

Vẫn nồng nàn với nỗi nhớ trong em

Chở mùa đông ngập tràn nơi góc phố

Vẫn mùa yêu thương cháy lên chút lửa

Ấm những ngày mùa đông trước yêu nhau

Nỗi nhớ của em lại thành hương cỏ lau

Với ngọn yêu thương ùa vào anh đó

Anh có hư vô chạm vào hoa cỏ

Chở chiều buồn hoang vắng trong em

Em chở che nỗi nhớ thành hương thơm

Thoang thoảng trong anh để anh thành nỗi nhớ

Bởi biết đâu một chiều kia gió lỡ

Đưa anh xa dần em thấy bơ vơ.

 


Lời người khuya xa!

Gió khuya đã thổi khô rồi

Lời người đã mỏng tựa vôi bạc màu

Em đem nước mắt ra lau

Cuộc tình đẫm lệ nát nhàu thôi anh

Ừ! " tình mình mỏng tựa lá chanh"

Lẽ sao một kiếp mong manh thế này

Gió xuân đã thổi heo may

Thì tương phùng sẽ rượu đầy chứa chan.

 


Đường xưa!

Mỗi entry anh viết tặng tình yêu
Em đều thấy nét xưa vàng hoa cỏ
Thời gian xa là muôn trùng mây gió
Lặng lẽ lòng nhưng vẫn nhớ anh ơi

Em đã tiễn anh đi mấy mùa rồi
Mà sao nhớ cứ bộn bề như thế?
Đường xưa ấy em bây giờ không thể
Để nhịp chân và nỗi nhớ mang theo

Để lòng em còn vương vấn gieo neo
Trong địa đạo của những lời thơ nhỏ
Và kịp nhận ra tình mình như gió
Thổi một lần rồi tan biến trăm năm



Không đề!

Xa thật xa vòng tay đầy âu yếm

Lạnh môi mềm sầu thẳm một đêm thanh

Có còn không chút hơi ấm tình nồng

Vang vọng mãi chút hương tình viễn cảnh.

Anh xa rồi màu xanh không còn nữa

Úa vàng đi là khoảng cách hai ta

Tình rỉ máu chìm vào trong vực thẳm

Sầu thiên thu cay đắng khung trời xa.



Với kỷ niệm xưa!

Em muốn kỷ niệm sẽ giữ kín trong tim

muốn thời gian không quay về đây nữa

muốn tình yêu xưa không hoen lên chút lửa

muốn giọt nắng chiều đừng hong trái tim em.



Bởi có không gian làm muôn trùng xa thêm

có nỗi nhớ anh dài hơn niềm mong đợi

có chút gió xưa làm bay làn tóc

trên lời thơ anh nhốt một mình em.



Nên em muốn chạy cho xa anh hơn

bởi biết anh không như lòng em ước

nên đôi khi em giả vờ thua cuộc

chạy trốn cuộc tình hư ảo trong nhau

 

Thu về!

Tỉnh giấc thu khẽ nghe cơn gió thoảng

Gió nhẹ bay cho ai biết thu về

Chớm thu lúc trái tim chớm tha thiết

Để thu về ta mới biết đê mê

Màu nhung nhớ thu hắt lên mái tóc

Xanh màu trời tóc hát những vần thơ

Có thu đón đưa nhau vào trong mộng

Biết thu về yêu cũng biết bơ vơ

Khắc tên thu tình yêu em thầm ước

Anh là hoa em cũng sẽ là hoa

Hoa trong trắng em cài lên trang viết

Anh thẫm thờ bỡ ngỡ những ngày qua

Thế là nhớ thế là thao thức đó

Thế là mơ thế mới biết là mơ

Mơ một giấc mơ thu dìu nhau bước

Buớc bên rồi vẫn cứ ngỡ mình mơ

Không thể hiểu tình yêu không thể hiểu

Quá ngỡ ngàng cũng tựa những thực hư

Có phải chăng tình yêu không có sắc

Chớm thu rồi yêu hoá sắc ưu tư.

 

Đá núi!


Đá núi bạc đầu gọi mãi tên nhau

Đứng trước thiên thu không thôi nỗi nhớ

Anh có trái tim chở đầy sóng gió

Chắc ngày nào còn mãi gọi tên em

Em muốn khoảng cách chúng mình xa thêm

Để biết tình yêu có phải là nỗi nhớ

Nếu xa em trái tim còn trăn trở

Thì nghĩa tình mình vẫn trọn cho nhau

Đừng làm nỗi nhớ ngày này thêm sâu

Đã là không gian nhiều hơn cách trở

Nếu điều trái ngang khiến tình yêu dang dở

Anh có một lòng như đá núi yêu nhau?


 

Mùa noel!


Đông đã về trên những trái tim yêu

Dòng máu nóng chảy từ nơi xa ấy

Anh có hay gió từng cơn giá lạnh

Thổi mưa về rét buốt bàn tay nhau



Noel mùa này hơi ấm tìm đâu?

Giấu trái tim cho đông tràn hơi ấm

Hai đứa nắm tay dạo khúc đầu dang dở

Cửa nhà thờ chuông vọng còn xa



Hai mùa noel nhịp đập đã qua

Còn nỗi nhớ vương trên đầu thánh giá

Câu nguyện ước thắp cho nhau chút lửa

Mùa giáng sinh lại về trên chiếc môi khô

 

Bên anh đêm Hà Nội!
 

Giữa Hà Nội em hát lời tình ca

Cho cuộc tình đã bao lần dang dở

Mỗi phút giây ngày qua là nỗi nhớ

Mỗi con đường hai đứa vẫn đợi nhau

Ánh đèn đêm soi sáng khoảng nhiệm màu

Dẫu ngắn thôi nhưng cũng đầy xao xuyến

Chỉ đứng cạnh nhau... sao bờ môi trìu mến

Nụ hôn đầu cháy mãi... Hà Nội đêm

Với đông qua, ấm mãi tình yêu em

Dăm phút gần nhau sao nhớ nhiều như thế?

Lúc nắm tay mắt em tràn dòng lệ

Biết rằng yêu... nhưng chắc chắn chia ly

Hà Nội cũng lặng im... phố cũ mưa thầm thì!

Gió cuộn bàn chân trượt dài vào tiếng lá

Đông đang đến và tình yên thành xa lạ

Đi bên nhau... nghiêng cả Hà Nội đêm.

 

Biển và đất!


Sóng gió cuộc đời em chưa hiểu lòng anh

Bởi vậy nên đi tìm anh muôn thửơ

Ngước mắt nhìn trời màu xanh nỗi nhớ

Lo nghĩ ưu phiền đôi mắt đã quầng thâm



Cứ gọi mãi tên anh _ anh vô tình lặng câm

Bờ môi em tưởng chừng như không thể

Cứ yêu anh rồi giận anh như thế

Như biển cồn cào mãi gọi đất ngàn năm



Biển yêu đất điên cuồng _ gọi sóng xa xăm

Gọi sóng lên để bao trùm lấy đất

Tung bọt sóng của tình yêu chất ngất

Rồi gồng lên cho đất những lo âu



Vị mặn của biển chạm vào đất thật lâu

Cho bình yên hoà tan trong day dứt

Buổi chiều nay biển một mình thao thức

Muốn thét lên rằng yêu đất vô biên



Như đang vui, đang buồn, đang khao khát triền miên

Biển muốn sóng xô bờ mạnh mẽ

Sợ đất đau biển dịu dàng khe khẽ

Đất biết rằng !!! Biển yêu đất cuồng si.

(31/05/2009)

 

Khoảng trống lòng anh!

Em đã biết một nỗi buồn như thế

Chỉ mình anh với khoảng trống lòng anh

Với đêm này lòng là khoảng mong manh

Em tự nhủ: Anh buồn!... Vì sao thế?



Em chỉ đứng cạnh anh mà không thể

Hóa nỗi buồn thành nỗi nhớ êm êm

Hóa đoạn đường xa quá bỗng gần thêm

Đêm sẽ ngắn bởi vì... mình... hai đứa



Anh đừng buồn... đừng hoài nghi anh nhé

Mỗi ngày qua một khoảnh khắc nhiệm màu

Có nỗi buồn hóa nỗi nhớ ngày sau

Có đêm khuya hóa ngày xanh rạng rỡ



Khuyên anh rồi, anh đừng buồn chi nữa

Gió sẽ về tê tái bước đơn côi

Lời thơ em hóa giấc ngủ trên môi

Ru khoảng trống lại đầy vơi như thế!


 

Hơi ấm mùa đông!


Khoác chiếc áo ngày xưa anh đã tặng

Mùa đông về rồi hơi ấm vẫn còn nguyên

Màu thời gian có phôi phai...

Niềm nhung nhớ kéo sợi thương nhớ

Tràn qua cửa tim nhịp đập luân hồi.



Em nhớ dư âm xưa những chiều tái tê

Với hình hài đóng băng anh bỏ lại nơi ngõ vắng

Dù không gian hun hút màu tối...

Vẫn thôi thúc hai tâm hồn kéo lại gần nhau

Cho hơi ấm mùa đông cháy dần xác thịt...



Vẫn nồng nàn và nhiệm màu dưới những vì sao

Và đêm nay...khi mùa đông lại về thêm nữa

Lại trao yêu thương đong đầy...

Lại cùng nhịp đập dưới đất trời

Hai trái tim tỏa sáng 

 

Nơi ấy là đông!

Nơi ấy bây giờ nỗi nhớ hư hao
Gió đầu đông còn thổi nhiều như thế?
Mùa trôi xuôi nhịp lòng anh có thể?
Giữ chút hương nồng nơi ấy trong tim
Nếu lỡ mai kia em có kiếm tìm
Còn chút thơ rơi ngày nào anh bỏ lại
Vẫn muốn cùng anh đương thì con gái
Để gió đông này mãi cuộn lại trong anh

 

Bây giờ hai đứa về đâu!

Hôm qua anh nói xa em
Để hôm nay thấy ngày thêm hững hờ
Lần đầu biết nhớ bơ vơ
Lần đầu dang dở vần thơ cuối chiều

Cuộc tình mình lắm dấu yêu
Lắm giây phút đợi cái điều... bâng quơ
Hôm nay ra đứng dại khờ
Giữa ngày mong đợi giấc mơ phai màu

Bây giờ hai đứa về đâu
Để em tìm được nhiệm màu yêu thương
Bây giờ em phía cuối đường
Giang vòng tay rộng mà vương vấn lòng

Bây giờ ở giữa khoảng không
Vốc ngày xưa cũ vào vòng tay xiêu
Bây giờ lạc bước phiêu diêu
Giữa ngày giông bão cánh diều chao nghiêng

Bây giờ chẳng đợi niềm riêng
Chẳng khao khát nữa.. một miền yêu thương

 

 

Nguồn: http://anhsaokhuya.net/diendan/showthread.php?t=7263

Back to Top