Khi có ai hỏi con rằng: "Có nhớ nhà không?”, lập tức con sẽ trả lời với giọng rất kiên quyết là: "Vẫn chưa”. Bởi vì con biết rằng nếu con thừa nhận nỗi nhớ nhà thì nó sẽ làm con trở nên yếu đuối vô cùng, mà vẫn còn 2 năm dài đằng đẵng phía trước thì con biết phải làm sao, làm thế nào. Đôi khi bất chợt muốn khóc khi một ngày dài mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ nơi kí túc xá, một mình cô đơn trong cái lạnh buốt của mùa đông nơi xứ người. Nhưng lập tức con vội xua đuổi cái ý định đó, con muố
09/12
2011
Con đường đến trường hôm nay vẫn thế chỉ khác có thêm một cơn mưa, nó cũng không có gì khác những cơn mưa trước đó hay những cơn mưa ở Việt Nam, hay ở quê mình ba mẹ à. Nhưng có lẽ dưới cơn mưa lạnh giá cùng với nỗi cô đơn, bỗng nhiên con cảm thấy có chút gì đó trong lòng mình đang trỗi dậy, cay cay nơi khóe mắt khi nghĩ đến Noel sắp đến, tiệc cuối năm của Lab, tiệc với những người bạn và những tấm thiệp chúc năm mới mà con sẽ gửi nơi thành phố Kyoto đang dần trở nên thân quen này. Điều này có nghĩa là Tết này con sẽ vắng nhà.
Khi có ai hỏi con rằng: "Có nhớ nhà không?”, lập tức con sẽ trả lời với giọng rất kiên quyết là: "Vẫn chưa”. Bởi vì con biết rằng nếu con thừa nhận nỗi nhớ nhà thì nó sẽ làm con trở nên yếu đuối vô cùng, mà vẫn còn 2 năm dài đằng đẵng phía trước thì con biết phải làm sao, làm thế nào. Đôi khi bất chợt muốn khóc khi một ngày dài mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ nơi kí túc xá, một mình cô đơn trong cái lạnh buốt của mùa đông nơi xứ người. Nhưng lập tức con vội xua đuổi cái ý định đó, con muốn mình trở nên độc lập, cứng rắn để ba mẹ không phải lo thêm gì nữa cho con cả. Và khi nỗi nhớ nhà da diết ùa về con lại nhắn tin về cho mẹ: "Mẹ ơi, không biết con có làm sao không nữa, khi đến giờ phút này sao con không cảm thấy nhớ nhà gì cả….”.
Trời cứ mưa rả rích ngoài kia, nơi góc bàn làm việc con lại tự hỏi, vắng con Tết này ba mẹ chuẩn bị, dọn dẹp nhà cửa thế nào, dù sự thật là con chẳng giúp được gì nhiều cả. Lấy ai nhăn mặt, cằn nhằn sao ba cứ thích chiên khô ăn thế. Lấy ai đi tới đi lui đụng cây mai rụng lá tùm lum của mẹ. Lấy ai chọc phá em trai…..và con không thể nào ngưng nước mắt cho đừng rơi, cảm xúc cố kìm nén trước đó cứ dồn dập đến và con phải chạy vội ra ngoài hành lang để không ai thấy con khóc cả...
Những giọt nước mắt rất quý giá và không bao giờ con muốn phí phạm nó cả, và nỗi nhớ nhà xứng đáng có được những điều đó nhưng con lại cố hạn chế ít nhất có thể vì con muốn thấy nụ cười an tâm của ba mẹ, chỉ thế thôi.
Nỗi nhớ nhà giờ đây sẽ được đóng vào hộp kín nhiều lớp, khóa lại với nhiều ổ khóa và cất sâu đâu đó trong trái tim và con sẽ phủ lên chiếc hộp nhiều lớp ấy thật nhiều bài vở - các hoạt động khác trong 2 năm tới. Thời gian cũng sẽ qua mau thôi ba mẹ nhỉ.
Và cuối thư, con chỉ muốn nói CON KHÔNG NHỚ NHÀ.
Thanh Dương