Bất chợt cười vu vơ và thấy lòng ấm áp khi đi dưới hàng cây ven đường và nắng vàng rọi chênh chếch qua từng ngọn cây giùm lá. Bấtchợt đưa tay hứng lấy những hạt mưa tí tách rơi khi ngồi dưới mái hiên, để ngẩnngơ bủa vây lấy tâm hồn. Nhìn giọt nước long lanh nhỏ xinh trong lòng bàn tay,bất chợt đưa lên môi. Không phải dòng xung điện chạy dọc sống lưng mà là mộtcảm giác nhè nhẹ mơn man như làn gió, len lỏi luồn lách vào từng ngóc ngáchthẳm sâu nơi tâm hồn và gọi dậy những cảm xúc không tên.
Bất chợt
