Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Bất chợt

Bất chợt cười vu vơ và thấy lòng ấm áp khi đi dưới hàng cây ven đường và nắng vàng rọi chênh chếch qua từng ngọn cây giùm lá. Bấtchợt đưa tay hứng lấy những hạt mưa tí tách rơi khi ngồi dưới mái hiên, để ngẩnngơ bủa vây lấy tâm hồn. Nhìn giọt nước long lanh nhỏ xinh trong lòng bàn tay,bất chợt đưa lên môi. Không phải dòng xung điện chạy dọc sống lưng mà là mộtcảm giác nhè nhẹ mơn man như làn gió, len lỏi luồn lách vào từng ngóc ngáchthẳm sâu nơi tâm hồn và gọi dậy những cảm xúc không tên.

bình luận
Lời tác giả: Một sáng mai thức dậy, bấtchợt thấy mưa rơi, gieo vào lòng ta những cảm xúc không tên nhưng rất đong đầy,lâu lắm rồi mới lại gửi bài cho Blog Việt, cảm ơn chiếc cầu nối những tâm tình cảm xúc… 

Bất chợt trong đời là những cảm xúc đầy vơi,

Bất chợt cười vu vơ và thấy lòng ấm áp khi đi dưới hàng cây ven đường và nắng vàng rọi chênh chếch qua từng ngọn cây giùm lá. Bấtchợt đưa tay hứng lấy những hạt mưa tí tách rơi khi ngồi dưới mái hiên, để ngẩnngơ bủa vây lấy tâm hồn. Nhìn giọt nước long lanh nhỏ xinh trong lòng bàn tay,bất chợt đưa lên môi. Không phải dòng xung điện chạy dọc sống lưng mà là mộtcảm giác nhè nhẹ mơn man như làn gió, len lỏi luồn lách vào từng ngóc ngáchthẳm sâu nơi tâm hồn và gọi dậy những cảm xúc không tên.  Bất chợthát khe khẽ như là đang nhớ ai, ngẩn ngơ mường tượng dung hình nào đó, hay hátchỉ để mà không phải nghĩ, để quên đi một chút thôi thực tại bế tắc và quên đinhững nhức nhối chưa nguôi của ký ức xa hoài. Bất chợt thấy ta yêu và khát yêu.Yêu cuộc đời và yêu con người nhiều lắm, niềm ham sống ham yêu vẫn dữ dội trongta. Như người lữ hành quáng nắng thiêu, cần lắm một bàn tay ân cần nâng đỡ ta,một ly nước mát cho lòng dịu đi những ngột ngạt hoang hoải, một vòng tay haytấm lưng để có thêm điểm tựa vững vàng. 
 
Những điều nhỏ bé và giản dị của cuộc sống, đôi lúc tavô tình lướt qua vô tình đánh mất, trong khoảnh khắc nào đó bất chợt thấy thậtthiêng liêng và  to lớn. Một sức mạnh tiềm ẩn giấu kín, có thể xoaychuyển cục diện; có lẽ vì nó còn thiếu chất xúc tác để khai nòng kích hoạt.Bất chợt thèm cô đơn, muốn thả đôi chân lang thang bất định rồi lại ngồi mộtmình mơ màng nhìn dòng sông tĩnh lặng chảy trôi. Khi nhìn mảnh trăng khuyết đùagiỡn với vạn vật cỏ cây, lướt qua từng mảnh đời thật dịu dàng! Bất chợt thấy tavà trăng như nhập làm một, cảm giác được giao hòa, như hai cung đàn cùng cấtlên giao thoa đồng điệu và ngân vang.  Bỗng cảm thấy nỗi buồn nơi tâmhồn lắng lại man mác và thấy lòng thật nhẹ nhàng bình yên. Bất chợt hiểu cuộcđời ta có lúc vẫn buồn vẫn chán nhưng vẫn không ngừng cố gắng và hy vọng. Ai đóđã nói, chính những lúc nguy khốn hay bế tắc nhất là những lúc hy vọng gieomầm, đừng bao giờ đánh mất niềm tin và quyết tâm của bản thân; vì có khi mụctiêu chỉ cách một cách tay nếu ta lùi nửa bước chân ta sẽ đánh mất tất cả.
Để tồn tại con người ta vẫn cần hiệu ứng đám đông. Bấtchợt thèm cái cảm giác nụ cười trao đi được nhận lại được nhân lên, thèm sự xôbồ ồn ào của tập thể chỉ là chen chúc hò hét và những câu chuyện không đầukhông cuối nhưng sao thấy hạnh phúc vì được hòa mình vào đó. Có lẽ là ta đãphong kín tâm hồn mình quá lâu, đã co mình quá sâu và cố tình ẩn đi những khátkhao của tuổi trẻ. Ta sợ lỡ nhịp, sợ lạc điệu, sợ tổn thương… Sợ tất tần tậtnhững gì có thể khiến ta sợ. Đứa trẻ giám làm mọi thứ nó muốn vì nó không baogiờ sợ sai và trẻ sẵn sàng cho bản thân cơ hội để bắt đầu lại. Còn ta – mộtngười lớn? Ta thực sự đã lớn? Hay chỉ là một đứa trẻ trong thân xác của mộtngười lớn, luôn sợ mắc lỗi và không chấp nhận những sai lầm của bản thân. Khủnghoảng – dằn vặt – đối mặt – chấp nhận là cả một quá trình dài không hề liêntục, nó gián đoạn bởi cảm xúc, bị chi phối bởi những mối quan hệ xung quanh.

Bất chợt nhận ra lâu lắm rồi ta không có giấc ngủ bìnhyên, chưa được cười thật sảng khoái. Chuỗi ngày dài theo ta là những cơn mộngmị chập chờn mê sảng. Bất chợt nhớ người đó, người đã từng làm ta tin vàrồi lại lấy đi tất cả niềm tin đó. Ta chưa từng oán giận hay trách móc gìngười. Thôi buồn! Nhưng ta vẫn chân thành vụng dại và ngu ngơ giữ lại những gìđược gói gọn trong hai từ “Kỷ niệm”. Ta không cố níu giữ những gì không thuộcvề mình, cũng không cố gắng đoạt lấy bằng mọi thủ đoạn, ta không phải ngườisống bất chấp. Ta là kẻ tự do, là cơn gió đi hoang vô tư lự, nhưng ta cũng cónguyên tắc riêng. Tự do trong khuôn phép. Ai đó đã chạm vào cái phần tôi nhỏ bécủa ta, phần tôi tối kị trong ta, ai đó vô tình chà đạp lên ta, ai đó sẽ trởthành không ai hết. Ta thanh thản lúc người đến và cũng nhẹ nhàng lúc người rađi. Vì bất chợt ta thấy mong manh quá cứ như là có thể vụn vỡ bất cứ lúc nào.Ta đã chỉ biết sống cho người mà quên đi chính mình, ta đã đổi thay và giờ bấtchợt nhìn lại ta thấy cần phải giữ lại cho riêng bản thân chút tự trọng cuốicùng. Ta không thể sống yên ổn trên nỗi buồn của người khác, không muốn bảnthân là nỗi buồn của bất kỳ ai càng không muốn sống mà mỗi hành động lời nóiđều phải nhìn thái độ và ánh mắt của người đời. Ta tuyệt đối không phải nhưthế, không thể như thế. Ta vô thức dựng dậy hàng rào bảo vệ mình và co lại trướcnhững tổn thương người đời trực chờ ném lên ta. Thì ra ta vẫn hiền quá, khôngthể gieo ác độc và hận thù vào lòng. Phải chăng ta vẫn quá cả tin và nông nỗi!Đôi khi ta muốn giải phóng bản thân, muốn căng như dây đàn, muốn như diều ngượcgió, muốn vỡ òa như mưa để mà ngân vang mà bay cao xa mãi và được hòa mình vàovới đất mẹ. Qua rồi những khủng hoảng của tuổi 20, nhưng sao ta còn mâu thuẫnthế này?  Đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua nhưng hôm qua saoxa xôi tới vậy, chẳng thể trở về...Chuyến tàu 1 chiều của đời người sao chôngchênh thế! Trục vận hành của trái tim đang lão hóa cùng thời gian, hay là ta đãtrở nên lạnh lùng vô cảm? Những biến cố dồn dập trong cuộc đời quá lớn đối vớisức ỳ của thân ta. Đã nhẫn nại, đã chịu đựng  để rồi bất chợt nhận raphải chăng vì ta quá yếu mềm nên bị bắt nạt. Bất chợt muốn hét lên rồi khócthật to nhưng rồi lại chỉ ngẹn ngào trong tiếng nấc, nhận ra mình còn quá nhiềurằng buộc và những dây nối, nên ta để trống mình không tìm cách trốn chạy nữaquên đi bản thân để nghĩ cho người thân, lấy đó làm niềm vui sống.

Muốn lắm ném mình xuống tậncùng nỗi đau và xé toặc mình ra để lại được tái sinh và bắt đầu cuộc sống mới.Bất chợt khép lại đôi mi, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổisớm mai, đi giữa vườn cây mát rượi nằm sóng xoài trên cỏ và ta cần – cần mộtgiấc ngủ thật sâu. Để khi tỉnh dậy thấy nắng lên ấm áp và chim hót líu lo. Chàomột ngày mới lại bắt đầu. Bất chợt quá khứ, hiện tại, tương lai quy tụ về mộtđiểm. Có ai đó mới được sinh ra… Bất chợt…
  • Gửi từ thebeatoftheangel@

 

Back to Top