Thông điệp hôm nay (Thứ 3, 19/03/2024)

Rồi mai đây, cuộc đời sẽ cuốn ta về đâu?

Người ta thường nói "Bữa tiệc nào cũng phải đến lúc tàn"...dường như nó đã trở thành một quy luật tất yếu. Đến rồi đi, để rồi hứa hẹn những cuộc gặp gỡ khác. Cuộc đời dài như vậy, có trăm ngàn ngã rẽ, ắt sẽ phải có người rẽ trước. Có người chung đoạn đường dài, có người chia đoạn đường ngắn. Có người trở thành xa lạ, có người sẽ gặp lại nhau. Chưa đi đến cuối con đường cũng khó có thể biết người đó sẽ cùng đi với ta mãi mãi? Nhưng con người dường như có một linh cảm, rằng đó chính là n

bình luận

Rồi mai đây, cuộc đời sẽ cuốn ta về đâu?

 

Lưu dòng thời gian

Hà Nội, một chiều lang thang...

Lang thang một cách vô định, cứ đi, cứ mặc gió thổi vào mặt làm tóc rối tứ tung, cứ nhìn dòng người, hối hả có, chậm chạp có, đường phố Hà Nội dường như lúc nào cũng ồn ào và tấp nập như vậy. Tiếng cười đùa í ới gọi nhau khắp nơi, đi khắp các ngả đường, lại chọn cho mình một nơi dừng chân, một quán cóc nhỏ, không ồn ào, vắng lặng và có thể ngồi đó quan sát hết tất cả mọi thứ...Muốn giữ nét yên bình cho riêng mình, muốn một chút tĩnh lặng của ngày vội vã.

Hà Nội buổi tối mát mẻ, những bước chân thong thả dạo chơi hóng gió hồ Gươm, những cái yên bình ngắm cảnh đường phố từ những quán cà phê, những câu chuyện của những người lớn tuổi tụ tập trước nhà, những tiếng hân hoan của những đứa trẻ nô đùa sau một ngày học vất vả, tiếng của những cụ già tập dưỡng sinh và cả những cái ôm nhau của những cặp đôi dưới những ánh đèn rực rỡ sắc màu khắp các ngả đường...Hà Nội về đêm đẹp lung linh!

4 năm ở đây, cũng đã dần quen với cách sống của con người nơi đây, ồn ào, vội vã với nhịp sống hối hả của một thành phố hiện đại. Hà Nội dường như đã trở thành một phần nào đó trong nó...ở đây đã ghi dấu một khoảng thời gian khá dài, khá quen với những con đường, khá rành về những quán ăn nho nhỏ, và cũng biết khá nhiều về những địa điểm đẹp để cuối tuần hay mỗi dịp thi xong lại rủ lũ bạn cùng nhau đi chụp ảnh...đủ để tận hưởng qua ngày. Mặc dù đã có lúc khói bụi, kẹt xe ở Hà Nội đã làm cho nó tức điên đảo, đã có lúc sự cô đơn đã làm cho một con bé khóc thút thít tủi thân....nhưng từng ngày nó đã cố gắng để thích ứng với cuộc sống nơi đây hơn. Hà Nội không có chút yên bình giống như quê nó, nhưng cuối cùng nơi đây lại là sự lựa chọn của nó để trải qua những ngày tháng sinh viên. Dần dần khi đã gắn bó lâu rồi, nó cũng tìm thấy ở Hà Nội những nét riêng và dần coi nơi đây như quê hương thứ 2 của mình. Nó thích những chiều hóng gió ở bờ Hồ, thích con đường ven Hồ Tây mát mẻ, thích những con đường ở khu phố Cổ có nét gì đó yên tĩnh và cũ kĩ và cũng chỉ đến những nơi như thế, nó mới tìm thấy cảm giác yên bình ở Hà Nội, nó thích cả con đường Láng hạ mùa thu ngập tràn lá bay và nó cũng nhớ cả những con đường mà nó đi làm...hoa phượng cháy rực cả một góc trời điểm xuyến những góc bằng lăng tím dịu dàng. Tất cả sẽ trở thành những kỉ niệm khó phai khi nó nhớ Hà Nội sau này nếu như phải chia xa...

Hà Nội một buổi chiều sau cơn mưa...

Khói bụi, những cái nóng bức oi ả của mấy ngày trước dường như đã bị gột rửa và cuốn trôi sạch. Cơn mưa mà dường như được đợi từ lâu…Cái thiêu đốt của ngày hè làm nó khó chịu, bức bối, mệt mỏi vô cùng…Hết những ngày ôm đồm những bài tập nhóm rồi tiếp tới là những ngày vùi đầu vào sách vở cho kì thi cuối kì và thi tốt nghiệp…Đi lang thang hóng gió dường như đã trở thành thói quen…để giải lao, để tìm cảm giác bình lặng, trải lòng với cảm giác một mình hay để ngồi ngắm người ta qua lại, thấy cuộc sống này luôn chuyển động, không ai chú ý đến ai và ai cũng có lối rẽ của riêng mình.

Dường như mình cũng đã thêm yêu đất Hà Thành này... Về quê lại thấy nhớ. Những ngóc ngách, ngả đường dường như quá quen thuộc...ở nơi đây có niềm vui từ những người bạn. Những ngày học ôn thi ở thư viện. Những ngày chè cháo ngồi buôn chuyện giết thời gian...Những ngày đèo nhau la cà. Những ngày sinh nhật bè bạn. Cả một trời kỉ niệm mà cứ mỗi khi ngắm nhìn khung trời ấy lại muốn nở một nụ cười hạnh phúc. Hạnh phúc nằm trong những điều nhỏ nhặt ấy. Nhớ những ngày thi xong, trời đổ mưa rào...cả lũ dầm mưa không sợ ốm...mát....thích....thoải mái la hét nghịch ngợm không chút ưu phiền. Nhớ cả những ngày đông đi làm về cũng gặp mưa, cái lạnh rét căm căm cùng với cái lạnh của nước mưa, làm cho nó chỉ muốn phóng xe thật nhanh về nhà, đường phố lung linh đèn, người người cùng nhau phóng vù vù thật nhanh để về nhà trú mưa...Chẳng ai quen ai, nhưng thấy vui vui trong lòng vì mình và họ đều có cùng một mục đích đó là chạy hối hả thật nhanh về nhà để trú cơn mưa đang hắt vào mặt rát rạt...Ai cũng muốn nhanh chóng được về với mái ấm của mình...Đôi khi cũng thèm được như vậy...

Năm tư rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật đấy. Ngày hôm qua mới ngồi nhớ lại... Mới ngày nào tập làm quen, giao lưu hát hò. Mà tính đến thời điểm này, tất cả đều đã tốt nghiêp rồi, chuẩn bị mỗi đứa một nơi biết bao giờ mới gặp lại. Mỗi người một hoàn cảnh, một việc làm, một gia đình và một cuộc sống. Không ai giống ai và cơ hội gặp nhau lại càng khó hơn. Tốt nghiệp lại phải ra trường lao vào guồng quay của cuộc sống, phải đi làm, phải kiếm tiền và rồi xây dựng gia đình riêng. Có được những chiều lang thang ngắm trời ngắm mây, hay những buổi lông nhông cùng nhau đi dạo, đi hóng mát như thế này không?

Hà Nội, những ngày chờ đến giây phút chia tay...

Không còn là cô học trò bé nhỏ đeo cặp chéo trên vai thêu dệt trong đầu những mơ ước hão huyền... bây giờ nó đã là một cô sinh viên trưởng thành. Mơ ước bấy lâu nay cũng đã trở thành hiện thực. Nhớ lại cảm giác lần đầu tiên theo chân bố bước vào cổng trường đại học HANU. Tự dưng thấy trong lòng nó trào dâng một cảm giác rất khó tả... Ngày đầu nhập trường bố đã ở bên cạnh nó, động viên nó hãy ở lại Hà Nội, học tập và sống cho thật tốt. Và nó cũng nhớ cả lúc tiễn bố ra bến xe bus, đợi bố cùng chiếc xe to uỳnh đi khuất roài mới lóc cóc đạp xe đạp quay về phòng trọ và mắt nhạt nhòe nước. Thế mà bây giờ đã 4 năm trôi qua. nó đã bớt khóc nhè, đã cứng cỏi và biết tự lo cho bản thân mình rất nhiều. Thời gian nhẹ nhàng trôi tựa như cơn gió thoảng qua cuốn theo chiếc lá. Lá rơi sẽ không trở lai với cành và thời gian cũng vậy, những điều đã qua cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi được nữa. Nó là sinh viên và cũng chẳng còn bao lâu nữa, nó sẽ không được nói cái từ thân thương ấy nữa. Một cánh cửa đã khép lại, cánh cửa khác lại tiếp tục mở ra và dẫn tới một con đường mới, con đường có thể trải đầy chông gai nhưng cũng sẽ hứa hẹn đầy hạnh phúc.

Hết bỡ ngỡ khi bước chân vào giảng đường, hết cả cái bỡ ngỡ khi nhìn quanh trường chỉ toàn thấy con gái là con gái và sẽ rất bỡ ngỡ khi nhìn quanh trường sao lại thấy thật nhiều con trai.....trước mắt nó đang hiện lên những ngày cuối cùng của thời sinh viên được ở bên cạnh bạn bè, những người đã từng gắn bó với một phần cuộc đời nó trong suốt 4 năm qua. Cảm ơn bạn nhé đã cho mình bờ vai để mình tựa vào mỗi lúc cô đơn hay gục ngã, để nỗi buồn theo những giọt nước mắt rơi xuống. Cảm ơn những người bạn thân đã luôn là động lực giúp nó vươn lên và là niềm an ủi mỗi khi nó gặp bế tắc trong cuộc đời...

Và giờ đây...nó đang chờ đến một ngày nóng bức của đầu tháng 6... Ngày nó sẽ được mặc bộ đồ cử nhân , ngày nó sẽ được nhận tấm bằng đại học...ngày kết thúc 4 năm học với biết bao kỉ niệm vui buồn.

Người ta thường nói "Bữa tiệc nào cũng phải đến lúc tàn"...dường như nó đã trở thành một quy luật tất yếu. Đến rồi đi, để rồi hứa hẹn những cuộc gặp gỡ khác. Cuộc đời dài như vậy, có trăm ngàn ngã rẽ, ắt sẽ phải có người rẽ trước. Có người chung đoạn đường dài, có người chia đoạn đường ngắn. Có người trở thành xa lạ, có người sẽ gặp lại nhau. Chưa đi đến cuối con đường cũng khó có thể biết người đó sẽ cùng đi với ta mãi mãi? Nhưng con người dường như có một linh cảm, rằng đó chính là người sẽ cùng bước sóng đôi với ta trong suốt con đường đời thăm thẳm này.

Dù sao đi nữa, dù ngắn dù dài, dù thành xa lạ hay thân thiết, mỗi một người đến trong đời ta, đi chung với ta một chặng đường đều rất quan trọng bởi lẽ họ đã từng là một phần của đời ta.

Greengrass. 10/06/2011

 

Back to Top