Em giờ thấy mệt mỏi vì những bận rộn với việc phải cười cười nói nói với những người mà cười và nói là công việc của họ phải thế. Vô hồn và giả tạo. Em cũng có khác gì đâu, em vẫn mỉm cười và nói không sao, dù cõi lòng em đang tan nát tâm hồn em thì rã rời. Em vẫn mỉm cười, và mỉm cười khi em không hài lòng, vẫn nói không sao. Thế thì em cũng giả tạo đâu ít, gì họ mà có quyền lên tiếng. Ôi! Em sân si quá. Em đã từng săm soi từng mụt mụn, chăm từng bộ váy, cuối cùng em cũng chỉ thấy mình là một
Đâu rồi em của ngày xưa
