Ngày dài rồi cũng, lại bông lông Mọi thứ hôm qua tựa giấc nồng Uh quên. Vẫn biết là như thế Mà lòng, sao chẳng thể như không Đôi chân mệt nhoài, không nỡ bước Cặp mắt vô hồn, dõi nơi xa Đứng lặng chiều dâng trong vô thức Bóng tôi lan tràn, phủ quanh ta
05/05
2012
Ngày dài rồi cũng, lại bông lông
Mọi thứ hôm qua tựa giấc nồng
Uh quên. Vẫn biết là như thế
Mà lòng, sao chẳng thể như không
Đôi chân mệt nhoài, không nỡ bước
Cặp mắt vô hồn, dõi nơi xa
Đứng lặng chiều dâng trong vô thức
Bóng tôi lan tràn, phủ quanh ta
Phải đâu người đời đều vô cảm,
Đâu phải vô tình vốn vậy đâu
Chỉ đơn thuần thôi, tim đã chết
Dẫu nắng hay mưa, chẳng bận sầu.
pby