Thông điệp hôm nay (Thứ 6, 29/03/2024)

Thương hay là yêu ... Ôm hay là hôn ...

Vẫn còn đây ! Những nhịp đập bất thường trong sâu thẳm ... Anh à ! Ba tháng ! Đủ để anh khẳng định tình cảm của mình chưa ? Ba tháng mà cô tưởng chừng như mình đã sống cả cuộc đời ... Chỉ là một cuộc đời thiếu anh ! Em à ! Còn chờ anh về chứ ... ! Ba tháng ! Đủ để anh biết rằng mình chẳng thể tự lừa dối bản thân mình ... Anh ... Nhớ nhiều lắm ... Chiều nay ! Hồ Gươm sao mà hiền đến lạ ... Ở đó ... Có 1 cô gái ... nhìn thật sâu vào đôi mắt buồn của một chàng trai ... Cô cười : - Thế bây giờ t

bình luận

Tết !
Cô về quê ... Tai nạn ... Cô đau ... Cô chưa chết ... Vẫn sống ... Anh thì chỉ mấy sms liên tục :
- Chết mất thôi ! Thương quá ... Thương lắm ..
Cô bật cười ...
Hết tết ... Cô về Hà Nội ...Say xe .... Anh vẫn cái sms :
- Thương em nhiều lắm ...
Một ngày ... cô nhận cái tin nhắn :
- Nhớ em !
Cô rep tin nhắn
- Ngốc ! Em cũng nhớ !
- Thế hôm sau cho ôm cái nhá
- Ha ha . Có giám ôm
... Thế rồi cứ tưởng là yêu ... Nhưng khi ngồi thật gần bàn tay ấy lại không giám nắm lấy bàn tay cô , chỉ nắm chẹ và rồi buông lơi ...

... Một ngày ... Hồ Gươm nắng ! Cô nhìn thấy anh và một người con gái ...
Cô và anh ...
Vỡ ...
Cô ở lại còn anh đi ...
Anh xa phố !
Ba tháng kể từ ngày anh đi ... cô không một lần quay lại .Bờ Hồ ... Cô sợ ... Sợ những giọt nước mắt của chính bản thân mình ... Ừk ! Thì coi như chẳng phải yêu ... Nhưng nỗi nhớ cô dành cho anh thì vẫn không thể từ bỏ ...
Cũng từ ngày anh rời xa Hà Nội ngày nào cô cũng tạo cho mình thói quen online ... Cũng ko být tại sao ... Chỉ být rằng cô online vì cô nghiền trường xưa ... và vì ở đó cô nhìn thấy anh ... Ở đó là nơi anh hiện diện rõ ràng nhất mà cô có thể nhìn thấy ...
... Thế là 3 tháng đã trôi qua kể từ cái ngày anh đi ... Cô vẫn giữ thói quen viết ! Cô nghiền viết ... Cô yêu viết ... yêu viết như yêu chính tâm hồn mình ...
... Và mỗi khi cô viết 1 entry cô mong có cm của anh ... Hình như từ ngày anh đi ... ko còn ... !

Anh :

Hà Nội !
Hơn 1 lần anh soạn tin nhắn ... nhưng rồi lại ko gửi cho cô ... Anh vẫn nhớ cô ... nhớ cô chống chếnh như lòng anh nhớ Hà Nội ... Anh nhớ cô nhưng hơn 1 lần anh kìm nén những thứ cảm xúc lẫn lộn của mình ...
Bon ... 1 chiều nắng ... Cái nặng dìu dịu cuối mùa đông , đầu mùa hạ ... Tầng 4 ... Cô ngồi im lặng nhấp ngụm trà chanh ...
Đinh Tiên Hoàng ... Một hình dáng quen ... Người ấy .... Cũng ghé qua Bon..

 ...Nếu ngày đó trước đây 3 tháng ... anh cho cô 1 chút dịu dàng yếu đuối, có lẽ cô đã không vô tình từ bỏ anh từ cái ngày cô còn yêu anh ... 1 tình yêu non nớt và hồn nhiên nhất ...
... Nếu cô cho anh 1 chút mạnh mẽ, 1 chút vô tình , 1 chút dũng cảm có lẽ anh đã nắm chặt bàn tay cô từ khi anh nhận ra rằng : bản thân mình yêu cô nhiều hơn anh tưởng ... Có lẽ anh đã bên cô kể từ ngày anh gửi cho cô cái sms : Nhớ em !
... Và nếu như biết trước hôm nay họ gặp lại nhau , họ thuộc về nhau ngày trước họ đã không từ bỏ nhau dễ dàng như vậy ...
Bon ! Quán vắng ! Họ nhận ra nhau giữa bộn bề cuộc sống ..
Đã quen !
Đâu phải người xa lạ ...Là người thân !!!


Một chút ngỡ ngàng ... !

Vẫn còn đây ! Những nhịp đập bất thường trong sâu thẳm ...
Anh à ! Ba tháng ! Đủ để anh khẳng định tình cảm của mình chưa ? Ba tháng mà cô tưởng chừng như mình đã sống cả cuộc đời ... Chỉ là một cuộc đời thiếu anh !
Em à ! Còn chờ anh về chứ ... ! Ba tháng ! Đủ để anh biết rằng mình chẳng thể tự lừa dối bản thân mình ... Anh ... Nhớ nhiều lắm ...
Chiều nay ! Hồ Gươm sao mà hiền đến lạ ... Ở đó ... Có 1 cô gái ... nhìn thật sâu vào đôi mắt buồn của một chàng trai ... Cô cười :
- Thế bây giờ thương hay là yêu ? Ôm hay là hôn ?

Back to Top