Thông điệp hôm nay (Thứ 2, 09/12/2024)

Có đôi khi con người ta bống nhớ

Có đôi khi, thấy ai đó nắm chặt tay người thương thong dong ngoài phố. Đằng xa có một bà bán vé số đang lom khom nhặt từng cái chai nước rỗng bỏ vào bao, đằng nọ có hai đứa học sinh vừa ăn vừa vứt rác xuống nền đất, đằng tít mù xa phía kia lại có ai đó đang cố treo cái băng-rôn giữ gìn vệ sinh môi trường… Rất lạ, tự dưng lúc đó thấy con người tệ dữ vậy. Rồi hai đứa thì thầm vào tai nhau cái gì đó để biết mình nên làm điều gì tốt đẹp hơn. Vì những điều như đơn giản thế lại khiến tình yêu của hai

bình luận
Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối diện, có cô bé hàng xóm đang ngồi nhắn tin cho người yêu cười mỉm mỉm, có người bố ngồi trước hiên nhà chơi một bản guitar lạc điệu... Còn phía bên kia chiếc cửa sổ, hay ở một nơi nào đó xa xôi, biết đâu cũng có người đang nhìn lên, cùng một bầu trời ấy, cùng một đám mây ấy và nghĩ đến ta.
Có đôi khi, ngẩn ngơ trông theo những hàng người nối người trên phố, dằng dặc. Có cậu thanh niên chạy xe đánh võng qua ngã tư khi đèn vàng, có ông già ngồi quán café vừa đọc báo vừa xem đồng hồ tới giờ đón cháu, có cặp vợ chồng mới cưới cứ ngồi xem tivi chốc chốc lại hôn má nhau... Chỉ là một khoảnh khắc, một không gian, một hình hài, một thứ gì đó rất lạ mà chính trong tâm hồn đang cảm nhận. Nó mang hình hài của bình yên rất nhỏ.

Có đôi khi, mệt mỏi nằm cuộn tròn như con mèo bệnh trong chiếc giường êm ái của chính mình mà thấy bầu trời không chút gió, chiếc rèm cửa bị kéo lại tự bao giờ, chiếc casses đang hát cái gì đó cũng chẳng thể nghe được khi xuyên thứ ánh sáng mấp mé hoe vàng sáng một góc phòng, cái điện thoại lâu lâu tại kêu bài nhạc báo có tin nhắn của một ai đó, nhưng... con mèo của tôi vẫn nằm cuộn tròn bất động.
Có đôi khi, đang chạy xe ngoài phố bất chợt thấy một chuyện gì đó chướng mắt quá, quen miệng bộc phát chửi một câu. Mọi người xung quanh quay lại nhìn như nhìn như người trên sao hỏa mới xuống. Tự dưng lúc đó thấy buồn cười vì mình rất đặc biệt. Không phải đặc biệt vì mình giống khùng, mà đặc biệt vì tất cả họ đều tầm thường.
Có đôi khi, vô tình đọc được một câu nói gì đó, một bài viết nào đó, hay chỉ đơn giản là một câu status, một câu nói vô thưởng vô phạt trên mạng, trong blog, hay chỉ đơn thuần là nhìn thấy trên tấm poster ngoài đường... cũng khiến chùn lòng ngẫm nghĩ. Vì rằng câu chữ đôi khi lại đồng điệu cho tâm hồn của ai đó. Rất mặc nhiên, càng đọc nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều thì con người càng trở nên lộn xộn và hay đòi hỏi.
Có đôi khi, thấy ai đó nắm chặt tay người thương thong dong ngoài phố. Đằng xa có một bà bán vé số đang lom khom nhặt từng cái chai nước rỗng bỏ vào bao, đằng nọ có hai đứa học sinh vừa ăn vừa vứt rác xuống nền đất, đằng tít mù xa phía kia lại có ai đó đang cố treo cái băng-rôn giữ gìn vệ sinh môi trường… Rất lạ, tự dưng lúc đó thấy con người tệ dữ vậy. Rồi hai đứa thì thầm vào tai nhau cái gì đó để biết mình nên làm điều gì tốt đẹp hơn. Vì những điều như đơn giản thế lại khiến tình yêu của hai đứa lại mặn nồng thêm đôi chút.
Có đôi khi, ừ thì cuộc sống này vốn dĩ là một bài toán “có đôi khi” mà tôi dù cố lắm cũng không thể tìm ra được xác suất chính xác cho những biến cố của tháng ngày? hay tôi cứ bỏ mặt cho dòng đời xô đẩy? để có đôi khi lúc này rồi sẽ có đôi khi lúc khác? Ừ thì... vẫn có đôi khi thôi

Sưu tầm: motngoc


Back to Top