Đêm vắng, vô tình thấy ảnh ai qua FB của 1 người bạn. Lòng bối rối khi nhìn thấy nụ cười xưa đang hiện hữu, kịp ngăn đôi tay không cho bấm nút like. Lòng vui, nhưng phải dừng ngay tất cả những suy nghĩ đan xen và hàng loạt câu hỏi sắp xuất hiện. Thôi nhé. Hãy bình yên!
22/09
2012
Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, công việc cũng dần lấy đi một phần khoảng lặng của cuộc sống. Đã ko còn nhiều thời gian cho những dự định, đã quá thực tế cho những giấc mơ thuở nào. Một tuần trôi đi quá nhanh, ngày cuối tuần chỉ đơn thuần là 1 ngày không phải làm việc, nó ko còn nhiều ý nghĩa đối với một kẻ mà từ lâu trái tim đã quá tẻ nhạt, vô tình.
Gần 2 năm trôi qua, nỗi nhớ vẫn gửi về nơi xa. Đã biết bao lần muốn gọi lớn tên của một người, đã biết bao lần nhói đau khi nghe lại những bài hát cũ. Nhưng cũng ngần ấy thời gian để ta hiểu ra rằng yêu đôi khi là từ bỏ, buông tay là cách để giữ lại những gì đẹp nhất.Bắt đầu cảm thấy sự cô đơn. Là vì một lời hứa khi xưa vẫn còn dang dở, hay bởi vẫn chưa thể mở rộng cõi lòng để tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Đêm vắng, vô tình thấy ảnh ai qua FB của 1 người bạn. Lòng vui khi nhìn thấy nụ cười xưa đang hiện hữu, kịp ngăn đôi tay không cho bấm nút like nhưng ko thể ngăn nỗi những bối rối trong lòng.
Thôi nhé. Hãy bình yên!
Lá rụng chiều thu
Lòng đành vương gió vậy sao
Chiều thu rụng xuống đã bao lá vàng
Tìm đâu cho thấy thời gian
Nơi bàn tay đã lỡ mang, đợi chờ
Cách ngăn đâu đã phai mờ
Đường xưa không biết lá giờ có rơi ?
pby