Không biết từ bao giờ Gió đã luôn tự nhủ với bản thân mình: "đừng khóc nữa… Gió ơi..." Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao? Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nhưng Gió của ngày xưa không sâu và dày như thế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng cảm nhận được nỗi đau, không chai lì và phẳng lặng, k
Gió ơi...đừng khóc nữa ...
