Anh bước vào đời tôi, chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi: một đứa con gái không đẹp, không giàu, bướng bỉnh, duy chỉ có học giỏi và cá tính là điều tôi có thể tự hào. Anh chưa đủ để gọi là giàu có nhưng thật sự siêng năng, lúc nào anh cũng lặp lại điệp khúc: Em phải cố gắng lên chứ! Khi tôi khóc vì bất mãn công việc, chẳng dỗ dành, anh lại mắng: “Ô hay, em bản lĩnh lắm mà, sao lại khóc lóc”.
27/07
2011
Đừng đến bên em, được không
Tôi như đóng băng vào chiếc ghế trong quán cà phê quen, mắt nhòe nước. “Anh có người khác... hai năm rồi”. Tôi không thấy tai mình lùng bùng, mà như đang nghe trăm nghìn mảnh thủy tinh rơi vụn từ một nơi rất cao, tung tóe, sắc nhọn, cứa vào tất cả những vị trí chúng chạm đến. Luôn ở bên tôi gần như trọn vẹn thời gian có thể có, sao anh lại có thể...Anh bước vào đời tôi, chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi: một đứa con gái không đẹp, không giàu, bướng bỉnh, duy chỉ có học giỏi và cá tính là điều tôi có thể tự hào. Anh chưa đủ để gọi là giàu có nhưng thật sự siêng năng, lúc nào anh cũng lặp lại điệp khúc: Em phải cố gắng lên chứ! Khi tôi khóc vì bất mãn công việc, chẳng dỗ dành, anh lại mắng: “Ô hay, em bản lĩnh lắm mà, sao lại khóc lóc”.
Bảy năm yêu nhau, bao lần chia tay rồi trở lại, chúng tôi có thật sự là duyên nợ? Yêu anh, tôi chịu bao nhiêu cay đắng, từ sự phản đối của gia đình anh và cả sự thất vọng của gia đình tôi... Anh chịu ảnh hưởng quá lớn từ gia đình, cũng là người nhiều tham vọng. Tôi làm đẹp vì anh, tôi học lên cao vì anh, tôi chạy theo hình mẫu người vợ hoàn hảo anh vẽ nên.
... Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: “Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng”. Bạn bè bảo tôi hâm, sao lại đánh mất lòng tự trọng của mình đến thế? Tôi cười chua chát, bảy năm thời thanh xuân tôi còn không tiếc, đáng gì một cuộc trò chuyện tay ba.
Nhưng kể từ giờ phút nghe giọng người con gái ấy, bản năng người phụ nữ trong tôi mách rằng anh không còn là của tôi.
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng kể từ ngày tình yêu chết, hóa ra tôi vẫn sống. Tôi cười khan vì sự ngốc nghếch của mình, sao có thể chết vì thiếu tình yêu cơ chứ! Dẫu thi thoảng trong giấc mơ hoang tôi thấy anh, vẫn là nơi từng bên nhau, nhưng chỉ một mình tôi nơi cầu thang cao chót vót và lộng gió.
Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã muốn gọi cho anh. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình không thể. Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình!
30 tuổi, đã qua cái thời trẻ trung để lạc quan nói rằng tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng cũng trưởng thành để hiểu mọi vết thương cần thời gian lành lại.
Tin nhắn anh gửi “Em có thấy nhẹ nhàng hơn chưa?”.
Nếu em trả lời “Em đang khóc”, anh đừng chạy đến bên em, được không?
Tất cả trả lại cho anh... Ký ức và một khoảng trời đầy dỗi hờn, trách móc...
Nguồn: http://anhsaokhuya.net/diendan/showthread.php?t=4527