Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Nấm mồ vô danh

Anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một cơn gió mát lành giữa trời hạ oi nóng, như làn gió khẽ thổi bay mái tóc tôi làm tôi cười thích thú. Nhẹ nhàng và bất ngờ như vậy, anh làm tôi cười bởi những câu nói hóm hỉnh; mang cho tôi những niềm vui nhỏ nhỏ khi cuộc sống của tôi quá mệt mỏi. Và như thế mình chát với nhau. Rồi từ lúc nào em đã nhớ nhung anh. Anh luôn là người duy nhất em muốn nói chuyện mỗi khi online, em bật nick sáng và chờ đợi cái tên quen thuộc trong nỗi nhớ của e

bình luận
Nấm mồ vô danh
 

Bạn có tin vào tình cảm enter không, bạn có nghĩ mình có thể thích một người mà chưa bao giờ gặp mặt không. Tôi không tin vào điều đó, nhưng cũng không biết gọi cảm xúc đang diễn ra trong tôi là gì nữa.
            Anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một cơn gió mát lành giữa trời hạ oi nóng, như làn gió khẽ thổi bay mái tóc tôi làm tôi cười thích thú. Nhẹ nhàng và bất ngờ như vậy, anh làm tôi cười bởi những câu nói hóm hỉnh; mang cho tôi những niềm vui nhỏ nhỏ khi cuộc sống của tôi quá mệt mỏi. Cảm xúc không gọi thành tên
            Và như thế mình chát với nhau. Rồi từ lúc nào em đã nhớ nhung anh. Anh luôn là người duy nhất em muốn nói chuyện mỗi khi online, em bật nick sáng và chờ đợi cái tên quen thuộc trong nỗi nhớ của em hiện lên.
            Nhưng rồi, có điều gì đó làm anh cứ mãi xa cách. A ít nói chuyện với em dù em biết anh đang ở đó. Có điều gì đó làm anh luôn kết thúc mọi câu chuyện khi chỉ vừa mới bắt đầu…Anh có biết mỗi lần nói lời chào anh là em buồn biết bao. Nhưng em quá kiêu hảnh để đủ dũng cảm che giấu tất cả, để tự lừa dối lòng mình là không có gì cả.
            Em loay hoay cố thoát khỏi những suy nghĩ đang dày vò em, nhưng càng cố gắng lại càng chìm đắm trong đó. Em đã luôn mong muốn được nghe giọng nói của anh, được gặp anh, để em có thể gọi tên cái cảm xúc đang diễn ra trong em.
Tất cả dường như chỉ là sự ngộ nhận của em. Khi anh không quan tâm tới em đến mức muốn nhắn tin với em, gọi điện cho em và hẹn gặp em. Em chỉ là một cô bé anh gặp vu vơ trên mạng, em chẳng có chút nào đặc biệt để anh muốn níu kéo các cuộc nói chuyện khi bất cứ lý do nào cũng khiến anh có thể kết thúc chúng. Em đang chấp nhận điều đó, không đưa mình vào những giấc mơ nữa. Dù cho vậy, em vẫn muốn nói ra những điều đã cất giữ. Em sẽ nói ra và để anh lại trong miền ký ức. Anh sẽ là một lần nữa sự khát khao yêu thương trong em và là lần nữa em đau khổ. Em không thể gọi tên thứ tình cảm này, nó sẽ là một nấm mồ vô danh.

 
 
Ngố tầu!


Bài viết được chia sẻ bởi Đặng Thu Nga <thungadang.bn@>
 

Back to Top