Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Tình yêu và nỗi nhớ (Phần I )

Trong căn phòng anh vắng tiếng cười Cỏ cây hoa lá mới đôi mươi Cơm ngon, rượu ngọt như đủ cả Chỉ thiếu mình em, thiếu một người Em, người anh vẫn gặp hàng đêm Khi hoa yên nghỉ bên lá mềm Người xa anh lắm, nơi đầy nắng Nơi tiếng mưa xa, chẳng ướt thềm Đếm từng hạt nhỏ dưới mái hiên Đêm xuống cùng mưa, giọt lạnh huyền Anh ở nơi đó mơ về nắng Còn em mơ chút lạnh bình yên Bao giờ cho đến bao giờ nhỉ Để ta sẽ hết cảnh chia li Bên nhau theo nắng mưa và gió Vẫn bình yê

bình luận

Tình yêu và nỗi nhớ - Hạ Nhớ
 

Trong căn phòng anh vắng tiếng cười
Cỏ cây hoa lá mới đôi mươi
Cơm ngon, rượu ngọt như đủ cả
Chỉ thiếu mình em, thiếu một người

Em, người anh vẫn gặp hàng đêm
Khi hoa yên nghỉ bên lá mềm
Người xa anh lắm, nơi đầy nắng
Nơi tiếng mưa xa, chẳng ướt thềm

Đếm từng hạt nhỏ dưới mái hiên
Đêm xuống cùng mưa, giọt lạnh huyền
Anh ở nơi đó mơ về nắng
Còn em mơ chút lạnh bình yên

Bao giờ cho đến bao giờ nhỉ
Để ta sẽ hết cảnh chia li
Bên nhau theo nắng mưa và gió
Vẫn bình yên lắng tiếng thầm thì

------------------------------------------

Em có còn yêu anh chút nào không?
Như ngày xưa lần đầu em nói,
Em có còn bồn chồn mong đợi
Mỗi lần hẹn gặp anh?
Còn chút gì em lưu lại trong tim,
Những kỷ niệm mà chúng mình từng có,
Đêm lang thang trên đường Phố Cảng
Em có còn nhớ nữa không em?
Anh đã hiểu hạnh phúc thật mong manh
Quá vụng về nên anh không giữ nổi
Anh biêt chỉ mình anh có lỗi
Đành giữ lại mảnh sắc nhọn trong tim
Hạnh phúc của riêng em,em hãy đi tìm
Khi chia tay anh sẽ không nói lời từ giã
Chỉ ánh mắt nói cùng em tất cả...
Kỷ niệm mối tình đầu em để lại trong anh

-----------------------------------------------------

Tình yêu đến với anh
Tự nhiên như hơi thở
Em đến và đi
Nhẹ như mùa thu
Không thể quên
Nhưng anh chẳng muốn nhớ thêm
Đành xếp em
Và tình yêu của mình vào miền hoài niệm
Nhưng nỗi nhớ vẫn ào lên như lửa.
Cuộn anh vào mải miết bão giông
Không trách em đã để lại mình anh
Ở miền ký ức
Chỉ thương rằng nỗi nhớ.... chẳng thành tên...

------------------------------------------------------------

Nụ hoa tím đẹp thêm nàng cỏ dại
Tơ duyên nào hạt nước điểm mắt nai
Cho môi thắm, cho tình ai say đắm
Để thề nguyền ‘…yêu mãi không hề phai!’

Hạt bụi nhỏ vấn vương làn mi ướt
Để sương rơi tìm động hoa vàng
Hạt lấp lánh – những nàng tiên tha thướt
Nhoẻn miệng cười, thiếu nữ tình muộn màng

Theo gió cuốn ngàn hoa đi muôn lối
Cánh ngây thơ theo gió bụi vô thường
Và mây tím tìm hoa trong muôn cõi
Trong luân hồi, vạn kiếp mãi nhớ thương

--------------------------------------------------------------

Uớc muốn em và anh bên nhau
Dẫu cuộc đời có quá nhiều trăn trở
Liệu có phải là điều không thể
Anh dối mình tìm một chút ngây thơ

Anh nhủ mình ừ sao lai không mơ?
Chẳng ai dám ngăn dẫu nghĩ suy của anh còn quá trẻ
Cũng chẳng biết trước cuộc tình này dang dở
Nên ngày xưa anh mơ mộng rất nhiều

Ừ thì ai trách:"chuyện tình yêu"
Có yêu một lần đâu, mà sao lòng day dứt mãi?
Tuổi trẻ ngây thơ chẳng ai ít hơn một lần khờ dại
Như mùa thu vẫn rụng lá trơ cành

Như giờ đây anh đã chẳng có được em

Cũng chẳng mong chi thời gian quay trở lại
Để nắm tay em lần cuối cùng rồi xa xa mãi
Trong hồn thơ vương vít một mối tơ...
..........Thành thơ.........buồn..........!!...

-----------------------------------------------------------

Em,Tôi cách biệt nghìn trùng
Bao giờ mới được tao phùng sánh duyên
Nhớ em hóa dại thành điên
Mực xanh giấy trắng bút nghiêng cũng sầu
Sông kia quên nối nhịp cầu
Kẻ nơi cuối bải nhớ đầu sông tương
Chờ em về chắp chữ thương
Xóa tan nhung nhớ vấn vương đợi chờ
Quê hương cũng đợi từng giờ
Đứa con xa xứ lạc bờ bến xa
Hãy về để lá trổ hoa
Thơ buồn đổi lại tình ca ngọt ngào....

 

----------------------------------------------------------

Lần tay đếm lại tháng ngày
Đếm thêm nỗi nhớ đựng đầy túi xưa
Em ơi đã mấy mùa mưa
Bao nhiêu mùa nắng mình chưa hẹn hò ?
Hôm nay đi lại chuyến đò
Cũng dòng sông cũ nhỏ to sóng đầy
Chim trời theo lối gió mây
Lưng đê một cánh diều say nắng vàng
Em ơi vẫn chuyến đò ngang
Tiễn nhau một thuở hai hàng lệ rơi
Thời gian khô héo nụ cười
Thời gian phai nhạt trên môi chút hồng ?
Mắt nhìn còn có đuôi không ?
Bàn tay vẫn giấu nửa vầng tóc xanh ?
Thu sang lá đỏ rời cành
Em còn chốn cũ đợi anh trở về ?

---------------------------------------------------------

Cô bé ơi! Anh đâu là thi sĩ
Để mượn vần thơ hoàn mỹ yêu thương
Để vươn xa trên khắp những nẻo đường
Và so sánh với phố phường hoa lệ

Cô bé ơi! Bút này anh không vẽ
Tranh vô hình lặng lẽ vút bay xa
Không sắc hương như bông lựu bông trà
Mà chỉ vẽ khung vườn nhà hoa đắng

Cô bé ơi! Mực anh đâu là nắng
Hong sợi vàng nung trắng khắp nơi nơi
Ửng bình minh vui dậu biếc hoa tươi
Nghiêng hoàng hôn à ơi bên ong bướm

Cô bé ơi! Thơ tình anh không nhuốm
Nét diệu kì của gió chướng phong ba
Không thắm tươi không rạng rỡ ngọc ngà
Luôn giản dị la đà vui một góc

Này bé ơi! Thơ anh không bao bọc
Mà vô thường những nặng nhọc trong tâm
Dẫu cho ai có đọc cả bao lần
Thì vẫn chỉ thấy âm vần giản dị

Cô bé ơi! Thơ anh đâu hoàn mỹ
Viết tặng rồi phải suy nghĩ so đo

 

---------------------------------------------------------

Tôi biết làm sao:Tạo ý thơ ?
Tâm hồn trống rỗng lại ngu ngơ !
Làm sao diễn đạt nơi trần thế ?
Những kẽ vì yêu quá dại khờ !

Tôi biết làm sao :Tả được yêu ?
Tâm hồn nhè nhẹ cứ phiêu phiêu !
Bao giờ cũng muốn : Bên người ấy,
Vẫn thấy thời gian :Chẳng được nhiều !

Tôi biết làm sao nói nhớ thương ?
Con tim nhoi nhói: Vấn vương vương !
Tơ lòng rối cả như ý nghĩ,
Không hiểu vì sao chẳng tỏ tường ?

Tôi biết làm sao:Để quên đi ?
Con người tâm khảm đã khắc ghi !
Ý bảo với lòng : “ Thôi đừng nhớ”,
Cũng cố mà quên:“chẳng được gì ?”

Tôi biết làm sao ngăn nước rơi ?
Những giọt từ trong khóe mắt tôi !
Thi nhau tuôn xuống như mưa đổ,
Chẳng thể đem ra diễn bằng lời !

Tôi biết làm sao ? Biết làm sao ?
Ngẩng lên tôi hỏi : “ Tại vì sao ?
Trời xanh ông nỡ đem phận ấy
Hai chữ "tình duyên" trói buộc vào !”…

---------------------------------------------------------

Chiều nghiêng nghiêng trở gió
Lá vàng tung ngang trời
Tóc mùa thu rối bời
Lối hẹn thành chơi vơi...
Con đường dài hun hút
Gió dắt mùa thu qua
Lời yêu đầu thiết tha
Loãng tan... chiều trở gió
Nghe mong manh lối cỏ
Dở dang một dòng thơ
Tắt rồi ngọn lửa mơ
Cháy bỏng...chiều trở gió
Tim mùa thu để ngỏ
Gió ào ạt lanh lùng
Góp mình thành bão dông
Cuốn yêu thương xa khuất
Chỉ mùa thu thảng thốt
Chạy dọc lối hẹn thề
Đốt mình thành đam mê
Để tơi bời lá rụng... 

 

-------------------------------------------------

Đưa người ta không đưa qua sông
Vì bên ấy là bờ thương bến nhớ
Nửa bên này sao em không ở
Lỡ chối từ làm tím cả trời thơ

Trót thương thầm lên chịu cảnh bơ vơ
Chưa kịp ngỏ lời em đã về bên ấy
Người ta chắc thương em lắm đấy
Tôi không ghen nhưng buồn lắm thật buồn

Tôi với em chung dải sông thương
Em gánh nước nấu cơm cho người khác
Tôi nhâm nhi chén trà đắng chát
Tiếng gà eo óc gáy tàn canh.

--------------------------------------------------

Buồn trông mộng ước đôi ta
Tháng ngày hạnh phúc chốc đà ly tan
Em đi, hạc nội mây ngàn
Anh về nỗi nhớ dâng tràn con tim

Một mình lẻ bóng đêm đêm
Còn đâu, đâu những êm đềm ngày xưa
Nắng qua, trời lại đổ mưa
Hợp rồi tan, cứ như đùa như không

Nỗi niềm canh cánh bên lòng
Ngày ngày xiết nỗi chờ mong em về
Sẽ không còn, những tái tê
Mình lại sống, nỗi đam mê cuộc đời. 

----------------------------------------------------

"Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá..."

Anh yêu em biển cả
Sóng bao giờ ngừng đâu
Dẫu cho đến bạc đầu
Lời trái tim muốn nói

"Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn"
Anh âm thầm không nói
Lỡ cả thời xuân son

Khuyết nửa vầng trăng non
Nhớ một thời vụng dại
Thuở ấy sao ngần ngại
Trái tim nào có sai?

Bóng núi chẳng mờ phai
Như mối tình câm đó
Một thời ta đã có
Một thời ta khát khao

Ngước lên đỉnh trời cao
Nơi tình yêu thắp sáng
Dẫu muôn trùng năm tháng
Một tình yêu không mờ

Mối tình của ngày thơ
Của một thời vụng dại
Của một thời câm lặng
Của một thời ... chưa yêu... 

---------------------------------------------------

Bâng khuâng

Tại vì hôm ấy trời trưa
Kiến buồn cưỡi cuống lá dừa, sang sông
Phải bùa, măng đắng trổ bông
Rơi nguyên cái lá mỏng mong hôm nào...
Nắng chiều giật đổ bờ ao
Gió đem tre mỡ rải vào trong sân...
Tôi về bán cái bâng khuâng
Dại tay mua cái ngại ngần về treo...

-----------------------------------------------------------

Tôi chẳng ngây thơ được nữa rồi !
Có người đã ngự trái tim tôi
Đem bao thương nhớ gieo vào đó
Làm vỡ tim tôi vỡ một đời !

Tôi từng xóa kỹ niệm kia đi,
Sao mà chẳng được chẳng được gì !
Nó khắc vào tim như dấu ấn .
Cũng chẳng hề phai chẳng biến suy .

Tôi tưởng rằng xa chắc sẽ quên !
Nổi buồn vô cớ chẳng có tên !
Càng không muốn nhớ càng thêm nhớ !
Lòng bảo quên đi dạ chẳng quên .

Nếu mai này tôi có chết đi
Sẽ mang xuống mồ khối tình si
Ngàn năm vẫn mãi vương tình cũ
Gửi lại trần gian:Một chút gì !.!.! 

---------------------------------------------------

Đã biết lòng đau sao em còn quay gót
Để cho đôi ta đau xót nghẹn ngào
Gặp lại nhau chẳng nói lời nào
Ngoài hai tiếng xin chào quá cũ

Có những khi tình ta ào ạt như cơn lũ
Sao giờ đây lại ngủ vùi trong đêm
Còn đâu nữa những giây phút êm đềm
Tình đã chết nhắc chi cho sầu vắng
Cho những đêm buồn mình ta thức trắng

Ngẫm ra tình chi là vu vơ
Tình chỉ là đớn đau
Đau đớn đợi chờ
Chờ người mãi trong mơ ta chờ mãi

Chờ để mà chi cho lòng ta điên dại
Ôi cả đời ta mãi e ngại ngượng ngùng
Ngọn lửa trái tim sao cứ mãi bập bùng
Cứ cháy mãi dù giờ tình quay bước

Dù một lời chia li không hẹn trước
Để lại lòng ta một điều ước giản đơn
Chỉ ước sao em chớ có giận hờn
Hãy quay lại yêu hơn ngày xưa đó

Đừng quay đi đừng như làn gió
Cứ rập rờn rồi lại bỏ ra đi
Để giờ trong tim ta chẳng còn gì
Ngoài hai tiếng chia li nghẹn ngào ấy

 

------------------------------------------------------

Như là kẻ si tình muôn thế kỷ
Yêu điên cuồng vô vọng một khối băng
Ta không hay tình đó đã trao lầm
Để gió núi, để mây ngàn cuộn mất

Ta bơ vơ trong nỗi buồn cô độc
Địa bàn ơi, sao đành bỏ ta đây
Trời muôn phương, với một trái tìm gày
Ta ngơ ngác biết tìm đâu ra hướng.

Thôi là hết những lâu đài ảo tưởng
Nửa cuộc đời đã nhận đắm trong mơ
Sầu lê thê, tan vỡ mộng không ngờ
Cho nuối tiếc đọng tràn qua đáy mắt

Có những buổi mưa giăng mờ trước mặt
Ta lặng nhìn nghe buốt giá tâm tư
Nỗi khổ nào hơn mối hận Tương Như
Trong thất vọng ta vẫn thầm ao ước

Không cung kiếm để trao tình đất nước
Chẳng lầu ngà để níu lại cánh chim
Ta làm sao xóa hết được ưu phiền
Ươm hạnh phúc cho nửa đời hoang vắng

Ray rứt mãi một niềm tâm sự đắng
Thân dạt dào như cỏ thiếu sương đêm
Tình tự xưa giờ nhạt vẽ tơ mềm
Thời hoa mộng đã chìm sâu trong dĩ vãng ...

Nguồn: http://anhsaokhuya.net/diendan/showthread.php?t=7787

 

Back to Top