Thông điệp hôm nay (Thứ 6, 26/04/2024)

Bao giờ cho đến ngày xưa?

Còn bao nhiêu lời hứa mà anh chưa kịp thực hiện vậy mà anh đã ra đi. Hôm đưa anh về với thế giới xa lạ tôi đã khóc rất nhiều, mọi người trong đám tang cứ nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh, nhưng mọi ngươi sao có thể hiểu được những tình cảm anh em tôi giành cho nhau như thế nào. Tình cảm đó còn lớn hơn cả tình yêu nữa. Tôi đã hứa với lòng mình rằng sẽ không để tình yêu chen lẫn vào tình cảm cao quý này và tôi đã thực hiện được. Tôi không hiểu tình cảm anh giành cho tôi là gì nữa.

bình luận
Bao giờ cho đến ngày xưa?

 
Bốn năm học đã trôi qua, đó là thời gian không dài nhưng cũng chảng phải là ngắn đối với mỗi sinh viên như tôi. Khi cuộc đời sinh viên qua đi tôi muốn ghi lại một điều gì đó để sau này cho dù cuộc sống có thế nào đi chăng nữa thì những ký ức đẹp của một thời sinh viên sẽ không bao giờ phai nhạt trong trái tim tôi.

Biết vìết gì đây nhỉ? Viết về bạn bè, về thầy cô hay một mối tình ngây ngô của một cô sinh viên trẻ...? Tất cả những cái đó dù có ảnh hưởng đến ký ức của tôi, đến cuộc đời tôi nhưng chưa đủ quan trọng để tôi nói đến đầu tiên trong dòng tâm sự của mình.

Có lẽ tôi sẽ viết về anh H - người mà tôi vẫn quen gọi là " Sư huynh", anh như một tia chớp thoáng xuất hiện trong cuộc đời tôi rồi lại biến mất.

Anh không phải là người yêu của tôi, không phải anh trai mà cũng không có quan hệ ruột thịt nào cả nhưng chính cái không là gì ấy đã khiến anh em tôi trở nên thân thiết hơn.

Lần đầu tiên rời khỏi vòng tay của mẹ để lên Hà Nội học, tôi đã bị choáng khi bắt gặp những nền văn hóa lạ nơi thành đô ồn ào này. Trong mắt tôi cái gì cũng mới, có những cái lạ lùng đến khó hiểu. Tôi đã lo lắng lắm, mà toàn lo về những cái không đâu. Và rồi tôi đã gặp anh, anh đã xuất hiện và là người giúp tôi làm quen với cuộc sống đầy hỗn tạp này.


Tôi muốn kể về anh bằng tình cảm trân trọng của một đứa em gái giành cho người anh không còn trên thế gian này nữa. Hy vọng gió sẽ đưa những dòng tâm sự của tôi đến anh để anh hiểu tôi đau khổ thế nào khi anh ra đi.

Anh là con trai của thầy giáo dạy trường phổ thông ngày xưa tôi theo học. Tôi quen anh cùng từ chị gái tôi. Trước đây bố anh đã xin cho chị gái tôi vào học và từ đó gia đình anh và gia đình tôi trở nên thân thiết. Tôi biết anh từ lâu rồi, từ ngày tôi học cấp hai. Mỗi lần chị gái tôi xuống nhà anh chơi tôi lai được đi cùng.Gặp anh tôi ngại ngùng lắm, cái vẻ xấu hổ của một đứa trẻ gặp người lạ.Tôi chẳng nói câu nào cả thỉnh thoảng anh quay ra hỏi tôi làm tôi lại xấu hổ.Anh hiền lắm, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy dí dỏm. Sau lần đó tôi không còn gặp lại anh nữa.

Nghe chị gái tôi nói lại rằng anh học công nghệ thông tin ngoài Hà Nội. Thật tình cờ một lần trên xe ra Hà Nội tôi lại gặp anh. Vẫn còn người đó, ánh mắt đó và nụ cười đó nhưng giờ đây có vẻ anh cứng cỏi hơn một chút vì gió bụi của cuộc đời. Hôm đó ngồi trên xe tôi bịt khẩu trang kín nên anh không nhận ra tôi. Tôi chủ động chào anh. Từ phía sau tôi nghe anh hỏi bạn tôi rằng:" Đấy có phải cái N không?, hôm đó xe quá đông nên anh em tôi không có cơ hội trò truyện với nhau.

Một hôm khi đi chơi về tôi được các bạn trong phòng cho biết là hôm nay có một anh đến tìm tôi. Vì anh quá trẻ lại đẹp trai nữa nên mấy đứa bạn tôi tưởng anh là bạn học cùng lớp ngày cấp 3. Anh đến không gặp tôi nên đã để lại nick và bảo tôi nhắn tin lại cho anh. Anh em tôi quả là có duyên với nhau. Mới gặp nhau một lân mà như thân thiết từ lâu rồi. Hôm sau tôi lên mạng và đã gặp anh.Anh hỏi tôi:" đứa em của anh bây giờ chắc lớn lắm rồi nhỉ? không biết nó có còn nhận ra anh nữa hay không? Tôi hỏi anh vì sao lại biết địa chỉ của tôi mà đến tìm. Anh đã nói sau lần gặp em trên xe, anh đã nhờ bạn hỏi giúp địa chỉ rồi đến tìm em. và vài hôm sau thì anh đã đến đón tôi sang phòng anh ăn cơm. Đến phòng anh, căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp. Tôi là em gái nên được ưu tiên chảng phải làm gì cả, bạn anh đi chợ nấu cơm còn hai anh em tôi ngồi nghe nhạc và chơi điện tử. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe bài hát : " Cry on my shoulder". Giai điệu bài hát vang lên trong lòng tôi có một cảm xúc kỳ lạ mà giờ đây lần nào online tôi cũng nghe lại để thấy đỡ nhó anh hơn. Sau lần đó anh em tôi vẫn liên lạc và nhắn tin cho nhau. Anh là người quan tâm đến việc học của tôi nhất nên có chuyện gì tôi cũng hỏi ý kiến của anh. Tôi đi học tại chức tiếng anh và giờ đây tôi cố gắng theo đuổi cũng vì anh. Anh đã mang đến cho tôi những lời khuyên bổ ích, anh hướng cho tôi đi học tiếng Nhật cùng anh để sau này có cơ hội phát triển ( Vì anh làm cho công ty của Nhật mà). Nhưng tôi đã không đi vì nhiều lý do. Anh đã từng ngày ngóng đợi kết quả thi tai chức của tôi và tôi đã không làm anh thất vọng. Kỳ thi đó nhờ có sự động viên của anh cộng thêm sự nỗ lực của bản thân nên tôi đã đỗ với số điểm rất cao. Và anh cũng là người đầu tiên chúc mừng tôi. Buổi tối hôm tôi đi nộp học phí, tôi và đứa bạn cùng phòng qua chỗ anh mượn xe, trong khi chúng tôi đi thì anh đã ở nhà nấu cơm và ngồi đợi chúng tôi về. Bước vào phòng mùi cá nấu giấm thơm phức làm tôi nhỏ cả nước miếng. Nhưng tôi không thể ở lại ăn vì trời đã quá tối, anh múc ra bát một miếng trứng cá to vàng ươm và bảo tôi ăn xong rồi về nhưng tôi lại từ trối thế là anh giận tôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, biết bao việc anh làm giúp tôi làm sao tôi kể hết. Có anh bên cạnh tôi thấy mình yên tâm hơn khi phải đối mặt với những khó khăn từ cuộc sống. Ngày xưa mồi lần làm bài tiểu luận tôi lại online và nhờ anh giúp đỡ, tôi cứ “huynh ơi” là anh biết liền tôi đang cần có sự giúp đỡ của anh. Anh giúp đỡ tôi nhiệt tình mà không hề tính tóan. Con người anh là thế mà. Một lần anh đã mang tài liệu vào cho tôi từ cơ quan anh. Anh mang theo quả cam cho tôi nữa, trời mưa anh đi bị bắn bẩn hết quần nhìn anh mà tôi thấy cảm động vô cùng. Anh thật tuyệt vời phải không. Ngày tôi ốm anh mua quả và sữa vào thăm tôi anh nói : đứa em của anh không được ốm đâu đấy, phai giữ gìn sk mà học chứ!

Mỗi lần thay đổi thời tiết anh lại nhắn tin hỏi: " đứa em của anh có bị sao không, chắc lại bị sut sịt mũi chứ gì?". Từ những sự quan tâm tưởng trừng nhỏ nhất cũng làm tôi cảm động vô cùng. Vào ngày 19/10 khi tôi đang học năm thứ hai anh đã hỏi tôi: ngày mai là 20/10 muội của huynh muốn ăn gì huynh sẽ đưa muội đi. Nhưng vì cả tôi và anh đều bận nên cuối cùng cũng không đi được.

Tôi không hiểu vì sao mỗi lần tôi nhắc đến chuyện giới thiệu bạn cho anh là anh lai từ trối. Anh ra trường rồi nhưng vẫn chưa yêu ai.Anh bảo không có thời gian nên chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Bao nhiêu lần tôi tự hỏi rằng tại sao anh lại tốt và thân với tôi đến thế, tôi và anh đã có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng giờ đây tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi chỉ biết rằng trong số đám bạn của tôi chưa một ai quan tâm đến tôi như anh cả.Tôi đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình. Nhưng giờ đây anh không còn nữa. Sự ra đi của anh quá bất ngờ, Anh đã xa tôi mà không một lời từ biệt, không một lời dặn dò nhắn nhủ.Ngày anh đi cả bầu trời tối om, tôi khóc và trời cũng khóc. Nghe tin sét đánh về sự ra đi của anh, cả bầu trời như sụp dưới

chân tôi, tôi không đứng được nữa tôi muốn chạy thật nhanh đến bên anh và gọi “huynh ơi” không phải thế chứ. Nhưng sao hôm đó chân tôi lại nặng thế nhỉ? Tôi càng muốn chạy thì lại như có cái gì giữ tôi lại. Lúc đó tôi chỉ biết khóc mà thôi. Tối hôm anh đi bố đã đưa tôi xuống nhà anh, trời mưa to lằm, lại mất điện nên không khí u uất vây kín lấy tôi. Đợi đến 9h30 thì thấy có một chiếc xe đưa anh về, mọi người trong nhà chạy ra cổng đón anh còn tôi không biết làm gì cả, tôi cũng chạy ra. Tôi nhìn thấy ai cũng khóc, họ thét gào và gọi tên anh. Lúc đó tôi như người mất hồn chẳng  cảm nhận được gì nữa chỉ biết rằng trước mặt mình là một cái hòm vuông ma không nghĩ rằng người trong đó lại là anh. Họ cứ thế khiêng chiếc hòm vào nhà và tôi cũng chạy vào và đến khi họ đặt ảnh của anh lên bàn thờ tôi mới bừng tỉnh và nhận ra người trong cái hòm đó chính là anh. Tôi đã khóc và bây giờ tôi mới bật ra thành tiếng. Tôi và bố anh chạy vào nhìn mặt anh nhưng người ta không cho vì anh bị tai nạn rất thương tâm. Trời ơi! Sao anh của tôi lại có một kết thúc thảm hại đến thê? cuộc đời anh còn trẻ tương lai đang ở phía trước vậy mà anh trời lại bắt anh ra đi. Tôi đã khóc vì thương anh và cũng vì trách anh nữa. Anh nói sẽ lo lắng cho tôi rồi mới lập gia đình. Còn bao nhiêu lời hứa mà anh chưa kịp thực hiện vậy mà anh đã ra đi. Hôm đưa anh về với thế giới xa lạ tôi đã khóc rất nhiều, mọi người trong đám tang cứ nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh, nhưng mọi ngươi sao có thể hiểu được những tình cảm anh em tôi giành cho nhau như thế nào. Tình cảm đó còn lớn hơn cả tình yêu nữa. Tôi đã hứa với lòng mình rằng sẽ không để tình yêu chen lẫn vào tình cảm cao quý này và tôi đã thực hiện được. Tôi không hiểu tình cảm anh giành cho tôi là gì nữa. Đã có một lần tôi nói với anh rằng :" Huynh có tin là em đã có người yêu rồi không?" Anh bảo không tin. Nhưng khi nghe tôi nói sự thật thì anh có vẻ bất ngờ lắm. Anh bảo :  em đã có người yêu rồi sao? Từ ngày đó tình cảm anh em tôi không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng anh vẫn quan tâm đến tôi. Và sau vài tháng thì anh đã vĩnh viễn xa tôi.

Giờ đây khi anh không còn trên thế giới này nữa, tôi thất trống trải vô cùng. Nỗi buồn của tôi không ai có thể thấu hiểu nổi, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng tôi, mặc dù tôi đã có người yêu. Anh ấy yêu và quan tâm đến tôi lắm nhưng đó lại là tình cảm của hai người yêu nhau. Còn anh, tình cảm anh giành cho tôi là một thứ tình cảm lạ lắm, có lẽ đi hết cuộc đời tôi cũng không tìm được ai để thay thế anh. Tôi không thể mang anh về bên tôi nữa, nhưng tôi hy vọng ở một nơi rất xa, xa lắm anh hãy hiểu được nỗi lòng của tôi và vẫn bên tôi như ngày xưa. Mùa đông nữa lại đến rồi, anh không thể nhắc tôi mặc áo ấm khi đi ra ngoài nhưng có lẽ anh sẽ .....Huynh ơi! Hai tiếng thiêng liêng em không thể gọi được nữa rồi.Hà Nội ơi! Huynh ơi! Bao giờ cho đến ngày xưa?

 

Mss Ngọc

Back to Top