Thông điệp hôm nay (Thứ 6, 29/03/2024)

Nếu biết rằng Tôi đã lấy Chồng..

Chỉ còn 2 ngày nữa thôi Anh ơi! Là em phải xa anh mãi.. Rồi một sáng tinh mơ, khi mọi người chưa thức giấc, tôi rón rén dắt chiếc xe đạp thật nhẹ nhàng. Rồi quyết định ra gặp anh, vừa đi tôi vừa nghĩ. Không biết anh có gặp mình không? “ Người liên lạc “ có báo cho anh biết rằng. Sáng này mình gặp anh không? Khi đến gần điểm hẹn tôi thấy anh đứng chờ, đường vẫn vắng tanh không một bóng người, trăng cuối thu đang tàn tạ. Tim tôi đau nhói trong vòng tay anh. Tiếng khóc ngẹn ngào nức nở của hai trá

bình luận

Nếu biết rằng Tôi đã lấy Chồng.. 

Phòng ngoài mọi người đang léo nhéo bảo nhau cách sắp xếp các thứ mà họ nhà trai người ta mang đến để đi chia, tôi cũng tham gia vào một lúc, tối trời mọi người chuẩn bị bữa cơm. Tôi lững thững ra đầu ngõ, bỗng anh xuất hiện , giọng nói thủ thỉ trầm trầm bên tai tôi. Tôi đứng như trời trồng, chỉ biết dứt câu tôi lên hết dốc ngõ rồi ngồi thụp xuống....

Hai người ngồi lặng lẽ bên nhau, áng trăng thu mỗi lúc một cao vời vợi những giải mây tím như đang nô đùa đuổi theo vầng trăng tỏa sáng... Thật nghịch cảnh, bất giác tôi quay sang anh để xóa tan bầu không khí yên lặng.. Anh dìu tôi đứng dậy, rồi cùng đi dạo dưới trăng... và cứ đi chẳng ai nói với ai điều gì, tôi buồn thật nhiều " rồi thầm gọi tên anh " , tôi ước gì tôi đang được đi bên Anh để cùng ngắm trăng, để thề non hẹn ước, để bao điều cho mai sau... Tôi đã yêu anh một người đàn ông đầy ý tưởng tốt đẹp... Tôi yêu anh vì anh nghèo, tôi đã thương anh vì gia đình anh không được hạnh phúc và chúng tôi đã yêu nhau bằng cả trái tim... " Bố ơi! Mẹ ơi! Người đàn ông kia ơi " Tôi xuýt gào lên giữa đường , rồi định chạy đến nhà anh.... Anh vội ôm lấy rồi vỗ về... " Em muốn về rồi sao ? " ... Tôi gật đầu bước thật nhanh như người vừa qua một cơn mộng...

Đến đầu ngõ Tôi chạy vụt xuống nhà, vắt người lên giường, tôi đã biết khóc biết nhớ thương anh....rồi tôi thiếp đi.. Trong mơ tôi thấy một đoàn người đến bắt anh đi, tôi chạy theo anh rồi... cánh cửa nhà giam đóng sầm lại ... Tôi bàng hoàng tính dậy. Trời dần sáng, ánh trăng thu vẫn đủ sức để soi xuống chậu địa lan tím đang đung đưa theo tiếng gió se se lạnh, những giọt sương long lanh đọng trên tán cúc móc xuống như những hạt kim cương, thật lay động lòng người.. " Phải chăng tình yêu được ví như những hạt sương, trông xa như một giọt kim cương, mà lại gần chỉ là giọt nước mắt " ...

Trong khung cảnh yên tĩnh thanh bình những kỷ niệm đẹp của một dĩ vãng buồn đang dần hiện về trong tôi như con nước thủy triêu... Chỉ còn ít ngày nữa thôi là tôi phải dời xa ngôi nhà thân yêu, cái nơi mà từ thủa ấu thơ, biết bao thân thương, biết bao kỷ niệm đẹp vui buồn, biết bao buổi bình minh, những giọt nắng chiều bên bụi tre gai với cái ao suốt ngày bì bõm dưới trưa hè... để rồi được cười khúc khích với lũ bạn láng giếng " mỗi khi nó léo nhéo : Mày cởi truồng tắm à ? " . Rồi lấy bèo ngăn ao ra, không cho đứa nào bơi sang nhà đứa nào.... Không! .... Không! ... Tôi dùng mình khi có một giọt sương từ cây si rơi xuống cổ, khiến tôi bừng tỉnh.

Không biết ra sao ngày sau....
Tin anh được trả tự do và tiếp tục quay vào quân ngũ tâm trạng tôi dối bời, tôi nhớ cùng giờ này năm ngoái gia đình anh đã đến nhà tôi để xin phép cho hai đứa đi lại... Bố , Mẹ tôi đã nhất định không đồng ý... Thế rồi hai đứa vẫn thường nén nút gặp nhau để chia sẻ... Ít lâu sau anh lên đường nhập ngũ, thỉnh thoảng anh lại về thăm tôi... mãi sau này khi anh bị bắt vì đào ngũ tôi mới hiểu, tôi giận tôi quá, mà chẳng biết an ủi anh thế nào... Giờ thì tôi sắp phải về làm Dâu nhà người ta, về làm Vợ một người Đàn Ông mà tôi chưa hề có cả thời gian để thấy cảm xúc, có lẽ là phải xa cách mãi rồi. Tôi buồn bã, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Mọi người thì tíu tít chuẩn bị cho đám cưới của tôi, còn tôi thì dửng dưng.....

Sương thu gió lạnh trăng mờ
Tay cầm bút tôi khẽ thở dài
Tôi sợ hôm nay lần gặp cuối
Ai đi rồi, Tôi muốn gửi hồn theo
Ai đi rồi, với dáng người nhỏ bé

Đứng lặng nhìn ai lệ ướt mi
Đêm buồn hoa tím cũng dâng lệ
Khoảng khắc hồn tôi sắt se buồn.


Chỉ còn 2 ngày nữa thôi anh ơi! là em phải xa anh mãi ..... Nguồn: http://anhsaokhuya.net/diendan*

* * *

Chỉ còn 2 ngày nữa thôi Anh ơi! Là em phải xa anh mãi..
Rồi một sáng tinh mơ, khi mọi người chưa thức giấc, tôi rón rén dắt chiếc xe đạp thật nhẹ nhàng. Rồi quyết định ra gặp anh, vừa đi tôi vừa nghĩ. Không biết anh có gặp mình không? “ Người liên lạc “ có báo cho anh biết rằng. Sáng này mình gặp anh không? Khi đến gần điểm hẹn tôi thấy anh đứng chờ, đường vẫn vắng tanh không một bóng người, trăng cuối thu đang tàn tạ. Tim tôi đau nhói trong vòng tay anh. Tiếng khóc ngẹn ngào nức nở của hai trái tim đang bị rạn vỡ, tiếng nức nở trong sầu tủi, tiếng nức nở cho tàn những giấc mơ, hay tiếng nức nở tại tình yêu ngang trái quá đắng. Một con đường mòn lý tưởng đang ngập trong nước mắt, thay vào những nước mắt đang nóng hổi trên vai tôi và trên ngực anh, giọt mưa mùa thu chảy qua tán lá bàng đang dần vơi rụng xối xả xuống hai thân hình vẫn như chưa muốn thôi xa…. Như muốn để cho trời và đất chứng kiến, như muốn để cho những giọt mưa kia làm dịu đi những nỗi đau. Tiếng mưa mùa thu đã để tôi đủ cam đảm nhìn sâu vào mắt anh và nói “ Hãy tha thứ cho em…”

Pháo nổ ròn rã đâu phải tết

Đường dải hoa đào đâu thấy xuân!..

Tôi thật lộng lãy và kiêu sa trong bộ áo cưới hết thẩy một màu hồng, đám cưới được đi bộ bởi nhà chú rể với nhà tôi chỉ đi qua một con đường làng.

Bóng đèn đường như theo những giọt mưa mùa thu chảy dài ánh sáng lấp loáng, mọi người nhốn nháo theo sau cô dâu chú rể, Bỗng tôi nghe một giọng nói ai đó như vừa to vừa nhỏ… “ Ôi! Phương nó đi lấy chồng rồi kìa! “. Tôi nửa mếu nửa cười rồi giục chú rể đi nhanh hơn. Trong đôi mắt ngấn lệ, qua ánh đèn tôi thoáng thấy anh, đang nấp một vào gốc cây bên đường nhìn theo tôi, dường như ánh mắt của chúng tôi đã bắt gặp nhau . Máu huyết trong người tôi như ngừng chảy, chân tôi muốn khụy xuống, mưa thu mỗi lúc một nặng hạt hơn, như xóa nhòa bóng anh, như ngắn hơn con đường làng, như muốn kéo lại thời gian…

Thời gian có ngừng trôi bao giờ

Thương tiếc nhiều sẽ làm nguồn thu vơi

Nhiều lúc muốn quên đi, để xóa mờ.

Tuần trăng mật trên một chiếc giường modec cũ, với chiếc chăn bông mà từ cái ruột cho đến cái vỏ đã được vá víu, chỉ duy nhất là có một đôi gối là còn mới nguyên , được gửi xuống nhà chú rể trước ngày cưới. Cám giác buồn phiền, cô đơn, trống vắng lúc nào cũng như đầy ắp trong tôi dưới một gian nhà cũ kỹ lúc nào cũng tối tăm, một ô cửa sổ cuối giường chỉ được mở khi nào người ấy vắng bóng. Than ôi! Chỉ toàn nước mắt, tôi lại khóc, khóc cho đến cạn mưa thu, khóc khi reo thấy cả tiết đông về. Có lẽ tôi khóc cho số phận đã cướp đi những gì mà mình không giữ nổi…

Những giọt mưa mùa thu được hòa quyện vào dòng nước mắt sẽ theo tôi đi suốt cả cuộc đời, nước mắt mùa thu đã khóc cho thân phận một cuộc tình, một kiếp người.

Phải chăng con người ta, khi mà không thể sống được với người mình yêu, thì cho dù cho năm bẩy lần kết hôn đi chăng nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu…

Rồi ước vọng tàn theo xác lá
Mang theo hương phấn đóa hoa ngời
Biết tình dang dở mà em vẫn
Ấp ủ trong tim bóng một người

Cuộc đời thật chớ trêu có phải ai cũng có đau khổ mà người ta có thể khóc ngay nên được.. Con người ta ước ao cái gì không thể đạt được và không làm gì được. Trước sự đau khổ của người khác. Phải chăng đó là định mệnh và ý trời hay không?

Kể từ khi dang dở mộng ngày xanh tôi dùng thể xác trao người khác, nhưng cả hồn tôi vẫn của anh. Biết nói năng gì là phận gái, khi mà cau trầu cha mẹ đã nhận của người ta..

Đành thôi không khóc đành sao được.

 

Nguyễn Duy Phi
 

Back to Top