Thông điệp hôm nay (Thứ 5, 21/11/2024)

Bàn tay ấm không thể tự sưởi ấm cho chính mình...

Tôi nghĩ về những gì đã xảy ra, có những điều khiến tôi cười rạng rỡ, có những điều làm tôi đau đớn tưởng như không thể vượt qua được...có những lúc muốn khóc mà không thể khóc được, có những lúc thèm một bàn tay nắm lấy tay mình, thèm một bờ vai để dựa vào mà không có...Tôi chỉ nghĩ hình như bàn tay tôi đã giá lạnh để sưởi ấm bàn tay người khác, bờ vai tôi quá yếu mềm để làm chỗ dựa cho ai đó khi buồn...vậy nên mọi người mới dần dần rời xa tôi...

bình luận

Bàn tay ấm không thể tự sưởi ấm cho chính mình...

..Tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua, nghĩ về tương lai trước mắt... Chỉ để nghĩ và miên man... Có những lúc bình yên, có những lúc giông bão trước cuộc đời...Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác... Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên... ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó...

Tôi nghĩ về những gì đã xảy ra, có những điều khiến tôi cười rạng rỡ, có những điều làm tôi đau đớn tưởng như không thể vượt qua được...có những lúc muốn khóc mà không thể khóc được, có những lúc thèm một bàn tay nắm lấy tay mình, thèm một bờ vai để dựa vào mà không có...Tôi chỉ nghĩ hình như bàn tay tôi đã giá lạnh để sưởi ấm bàn tay người khác, bờ vai tôi quá yếu mềm để làm chỗ dựa cho ai đó khi buồn...vậy nên mọi người mới dần dần rời xa tôi...

Tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê đã nguội còn sót lại chút sữa dưới đáy...Chút cafe cuối bao giờ cũng đặc hơn, bao giờ cũng đậm hơn và ngon hơn rất nhiều... Sau cơn mưa tất cả như bừng trở lại, tất cả như đang nâng niu cảm giác sẵn có bấy lâu nay trong người... Sau cơn mưa sẽ cho tôi thấy yêu đời hơn, yêu con người hơn, yêu cảnh vật hơn... Tất cả hiện hữu bởi sự nồng nhiệt, chân thành như những gì tôi có, vì đó là bản sắc của riêng tôi, là tất cả những gì tôi đang có...

Tôi yêu đời, tôi yêu người....

Đơn giản chỉ thế thôi...

Đơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...

Tôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng...

Đơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!

 

Back to Top