Anh tiều phu buồn rầu vì nghĩ sức khỏe của mình đã yếu. Anh cũng chưa biết phải tiếp tục làm gì để phụ giúp gia đình, Anh tìm đến ông chủ, xin lỗi vì đã không làm được như kỳ vọng của ông và thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. - “Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là bao giờ?” – người thương gia hỏi - “Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây mà không để ý đến việc mài nó’” – anh tiều phu buồn rầu đáp.
17/05
2014
Có một tiều phu đến xin việc ở một nhà thương gia giàu có. Thấy anh khỏe mạnh, hiền lành, lại nhiệt tình, có thể làm được việc và thương cho hoàn cảnh của anh nên ông chủ đã tiến cử anh với người quản lý. Người quản lý liền trao cho anh một chiếc rìu, dẫn anh vào rừng và bảo:
- Anh thử đốn cây này cho tôi xem.
Vì đã từng lao động, nên anh đốn rất nhanh. Người quản lý nhận anh vào làm việc, đưa ra mức lương và cho nơi cư ngụ. Dù mệt nhọc nhưng anh cảm thấy rất vui, vì nghĩ rằng cuối tuần sẽ có một số tiền kha khá đem về gia đình.
Thứ Hai, thứ Ba, rồi thứ Tư vùn vụt trôi qua. Đến ngày thứ Năm, người quản lý gọi anh vào cám ơn và trao cho anh tiền công cả một tuần. Anh vui sướng cầm những tờ giấy bạc thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt rạng ngời niềm vui.
Bỗng chợt nhận ra có điều gì bất thường, anh thắc mắc hỏi người quản lý:
- Tôi rất cảm ơn chủ đã trả lương cho tôi suốt tuần. Nhưng sao không để đến thứ Bảy mà lại trả lương vào hôm nay.
- Đáng tiếc là tôi không thể mướn anh được nữa, vì theo sổ sách thì anh đốn được nhiều cây nhất vào ngày thứ Hai, nhưng qua ngày thứ Ba cây đã giảm xuống, và ngày thứ Tư anh là người đốn được ít cây nhất trong các công nhân ở đây.
- Nhưng thưa anh, tôi đã làm hết sức mình. Tôi đi làm sớm về trễ. Tôi chỉ nghỉ để ăn trưa có nửa tiếng thay vì một tiếng. Tôi làm việc không ngừng. Tôi làm việc cả giờ giải lao nữa. Vậy anh còn muốn gì nữa?
- Những gì anh vừa nói không sai chút nào, tôi hoan nghênh sự nhiệt tình của anh. Nhưng xin lỗi anh, tôi chỉ quan tâm đến hiệu quả làm việc của anh thôi.
Anh tiều phu buồn rầu vì nghĩ sức khỏe của mình đã yếu. Anh cũng chưa biết phải tiếp tục làm gì để phụ giúp gia đình, Anh tìm đến ông chủ, xin lỗi vì đã không làm được như kỳ vọng của ông và thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
- “Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là bao giờ?” – người thương gia hỏi
- “Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây mà không để ý đến việc mài nó’” – anh tiều phu buồn rầu đáp.
-“Anh hãy về mài rìu và hãy nhớ mài nó mỗi ngày rồi ngày mai quay lại làm việc, tôi tin là một người như anh sẽ làm tốt công việc."- người thương gia nói đầy tin tưởng.
Anh tiều phu rối rít đa tạ người thương gia, rồi vui sướng quay về nhà.
~~~~
Hình ảnh anh tiều phu là hình ảnh đại diện cho rất nhiều người trong số chúng ta. Chúng ta mải miết chạy theo những mục tiêu đề ra, cứ chạy, cứ đua mà quên đi rằng: chẳng có “cỗ máy” nào chạy mà không cần nghỉ để “tra dầu, bảo dưỡng”.
Một ngày, chúng ta sẽ thấy mình mệt nhoài và dường như đang rơi vào khoảng không chơi vơi vô định. Không phải cứ chạy hết tốc lực đã là điều hay. Quan trọng là trong quãng đường đến đích ấy, bạn cần vạch ra cho mình những kế hoạch mà trong đó chứa các “điểm nghỉ”. Nó không chỉ là lúc để bạn hồi sức mà còn là thời điểm cho bạn đánh giá bản thân, và “mài vũ khí” của mình.
- Anh thử đốn cây này cho tôi xem.
Vì đã từng lao động, nên anh đốn rất nhanh. Người quản lý nhận anh vào làm việc, đưa ra mức lương và cho nơi cư ngụ. Dù mệt nhọc nhưng anh cảm thấy rất vui, vì nghĩ rằng cuối tuần sẽ có một số tiền kha khá đem về gia đình.
Thứ Hai, thứ Ba, rồi thứ Tư vùn vụt trôi qua. Đến ngày thứ Năm, người quản lý gọi anh vào cám ơn và trao cho anh tiền công cả một tuần. Anh vui sướng cầm những tờ giấy bạc thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt rạng ngời niềm vui.
Bỗng chợt nhận ra có điều gì bất thường, anh thắc mắc hỏi người quản lý:
- Tôi rất cảm ơn chủ đã trả lương cho tôi suốt tuần. Nhưng sao không để đến thứ Bảy mà lại trả lương vào hôm nay.
- Đáng tiếc là tôi không thể mướn anh được nữa, vì theo sổ sách thì anh đốn được nhiều cây nhất vào ngày thứ Hai, nhưng qua ngày thứ Ba cây đã giảm xuống, và ngày thứ Tư anh là người đốn được ít cây nhất trong các công nhân ở đây.
- Nhưng thưa anh, tôi đã làm hết sức mình. Tôi đi làm sớm về trễ. Tôi chỉ nghỉ để ăn trưa có nửa tiếng thay vì một tiếng. Tôi làm việc không ngừng. Tôi làm việc cả giờ giải lao nữa. Vậy anh còn muốn gì nữa?
- Những gì anh vừa nói không sai chút nào, tôi hoan nghênh sự nhiệt tình của anh. Nhưng xin lỗi anh, tôi chỉ quan tâm đến hiệu quả làm việc của anh thôi.
Anh tiều phu buồn rầu vì nghĩ sức khỏe của mình đã yếu. Anh cũng chưa biết phải tiếp tục làm gì để phụ giúp gia đình, Anh tìm đến ông chủ, xin lỗi vì đã không làm được như kỳ vọng của ông và thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
- “Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là bao giờ?” – người thương gia hỏi
- “Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây mà không để ý đến việc mài nó’” – anh tiều phu buồn rầu đáp.
-“Anh hãy về mài rìu và hãy nhớ mài nó mỗi ngày rồi ngày mai quay lại làm việc, tôi tin là một người như anh sẽ làm tốt công việc."- người thương gia nói đầy tin tưởng.
Anh tiều phu rối rít đa tạ người thương gia, rồi vui sướng quay về nhà.
~~~~
Hình ảnh anh tiều phu là hình ảnh đại diện cho rất nhiều người trong số chúng ta. Chúng ta mải miết chạy theo những mục tiêu đề ra, cứ chạy, cứ đua mà quên đi rằng: chẳng có “cỗ máy” nào chạy mà không cần nghỉ để “tra dầu, bảo dưỡng”.
Một ngày, chúng ta sẽ thấy mình mệt nhoài và dường như đang rơi vào khoảng không chơi vơi vô định. Không phải cứ chạy hết tốc lực đã là điều hay. Quan trọng là trong quãng đường đến đích ấy, bạn cần vạch ra cho mình những kế hoạch mà trong đó chứa các “điểm nghỉ”. Nó không chỉ là lúc để bạn hồi sức mà còn là thời điểm cho bạn đánh giá bản thân, và “mài vũ khí” của mình.