Trong một thoáng em đã thấy mình ngày có anh, lúc đó em sống tốt hơn nhiều bây giờ. Tại sao, những kỷ niệm nhỏ vậy mà một thoáng hiện về thôi nó lại đẹp như trong một đêm cổ tích của đời em nhỉ. Trong thoáng chốc đó, mọi hờn giận trong em tan biến, em chỉ muốncười thật to vì em thấy lòng rất nhẹ nhàng. Dù sao thì cũng phải cảm ơnthời gian, vì nhờ thời gian, những nỗi buồn mới phai nhạt. Nhưng chính nhờ thời gian thôi chưa đủ. Nếu con người cứ ích kỷ, khăng khăng làmình không đáng bị đau khổ thì
30/08
2011
- Anh đã hết yêu em rồi!
Khi yêu em đừng nghĩ đến “vĩnh viễn” vì thực ra đời này kiếp này mọi thứ sớm đã an bài như thế rồi, em à!
Đừng bao giờ nói yêu nhau mãi mãi, cứ yêu nhau thật lòng, dành hết tình yêu ấy cho nhau là được rồi.
Một sáng sớm, khi anh tỉnh giấc, người anh nghĩ đến không phải là em, điều đầu tiên anh nghĩ không phải là những giây phút bên em, thì cũng đồng nghĩa là hình ảnh em đang xa dần trong tâm trí anh rồi đó, em à. Khi chào đón một ngày mới, khi nhìn thấy những tia nắng đầu tiên, tia nắng ấm bình minh làm anh nheo mắt và mỉm cười. Đó là khi anh nghĩ về cô bạn gái anh mới quen, về những điều thú vị của cô ấy, về cái cá tính độc đáo đã cuốn hút anh. Anh đang có một bóng hình khác....
Vì thế, em ơi, cho dù quá khứ anh đã rất yêu em nhưng bây giờ anh đang dần quên em. Khi em không còn là hình bóng trong trái tim anh, thì lòng anh sẽ không nhớ về em. Dù biết tình yêu em dành cho anh sâu đậm nhưng anh sẽ chọn cách vờ đi như không biết gì, anh quên...
Điện thoại... Ngày ấy và bây giờ đã khác nhau rồi em à...
Một ngày nắng ấm, ngồi ở Love Coffee, anh đang xóa bớt tin nhắn điện thoại, nhìn thấy những tin nhắn của em anh không ngần ngại chọn xóa thì khi đó anh đã đẩy được bóng hình em ra xa, anh đã hết yêu em rồi đó.
Một buổi mưa tầm tã, chạy trú những hạt mưa nặng trĩu, điện thoại anh réo lên bản nhạc chuông quen thuộc. Anh chọn một nơi trú tạm, móc điện thoại ra thấy tên em, anh sẽ đút điện thoại vào túi. Tiếp tục đứng trú mưa.
Một buổi tiệc đàn đúm với bạn bè, chuông điện thoại lại reo lên, anh thấy số em, im lặng, đó là lựa chọn của anh.
Rồi khi anh không thể nào không nhận cuộc gọi của em, thì anh sẽ trả lời em đại loại như "Bây giờ anh đang bận rồi, tối em gọi lại nhé, hoặc anh sẽ gọi cho em".
Em ơi, đừng hy vọng gì chuyện níu kéo tình yêu đã qua em à. Anh xin em đó, đừng bao giờ tin những lời anh nói trong điện thoại là thật. Anh chỉ cố tìm một lí do nào đó có vẻ hợp lí thôi, một lí do cho có mà thôi em à. Anh xin em đừng chờ đợi, đừng bao giờ tự lừa dối, huyễn hoặc mình. Nếu em tin vào lời anh nói thì em sẽ phải chờ đợi và sẽ không có một cái mốc cụ thể nào cho sự chờ đợi đó đâu...
Nếu như khi anh hết yêu em rồi... Mình gặp nhau thì sẽ ra sao ???
Sau bao ngày dài chờ đợi, mòn mỏi, hy vọng, em nhận ra nhiều điều, chắc chắn em sẽ hỏi "Anh còn yêu em không?". Lúc đó anh chỉ biết im lặng, không trả lời. Anh muốn nói "Hết rồi em à!" Nhưng anh không nhẫn tâm và anh nghĩ rằng em đã có câu trả lời sau ngần ấy chuyện.
Em đừng rơi nước mắt trước mặt anh. Khi em đau ốm đừng bao giờ nói cho anh nghe. Anh sẽ chẳng dành cho em sự chú ý hay quan tâm nào đâu, có chăng chỉ là một chút đồng tình, và mong sự kiêu ngạo của em, đừng vứt bỏ đi những cái vốn có thuộc về sự kiêu ngạo ấy. Tuy nhiên rất nhiều người, đã vì tình yêu mất đi quá nhiều. Ngay cả dũng khí đứng dậy cũng không còn, kiêu ngạo ở đâu? Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho em. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
Anh đã hết yêu em rồi!
Khi anh không yêu em, mong em đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Anh khiến em có cảm giác đó, vì em yêu anh. Giống như vậy, anh không yêu em, cũng không phải là do em không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu.
Khi người ta không yêu mình, mình nên cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận, oán hận rất xấu. Sao lại để thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc sống trở thành kinh tởm? Cũng đừng cảm thấy bất bình. Anh đi tức là anh mất đi một người yêu anh, còn em mất đi một người không yêu em, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.
Trong tình yêu, xin em đừng nghĩ đến "vĩnh viễn". Yêu không có vĩnh viễn, nay em yêu anh sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày em không còn yêu anh nữa. Anh chỉ là đến cái ngày ấy sớm hơn em một bước mà thôi. Khi anh không yêu em, mong em hãy giữ lấy một chút ký ức ấm áp, đừng để sự dịu dàng ấy chầm chậm héo tàn.
Khi anh không yêu em nữa, xin em hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về em, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi, em à!
Gửi từ email Giun Meotom
- Mãi xa nhau
Anh ah!
Em không trách anh vì đã bỏ rơi em giữa chừng trên con đường mang tên tình yêu đâu anh ạ, vì anh là một kỷ niệm ngọt ngào của em. Em không trách và em cũng chẳng giận nữa. Có thể ai đó nói em hiền, nói em mau quên.
Chẳng ai biết được em, người có vẻ ngoài vô tư lắm, lại hằng đêm sau khi anh rời xa đã trằn trọc, đã cay đắng khi nhớ lại những sai lầm nhỏ nhặt lúc bên anh, điều có thể là lý do để anh rời xa em. Chẳng ai biết được đã có một khoảng thời gian, mỗi sáng thức dậy em chẳng hiểu thức dậy để làm gì, trời rất sáng và ấm áp nhưng con đường trước mắt mù mịt và u tối khi em không còn cảm nhận được sự đồng hành của anh. Chẳng ai biết được em đã tốn bao nhiêu thời gian khiến đường đi học về dài hơn trước để có thể đi qua đi lại những conđường mà anh yêu thích. Chẳng ai biết được, có những lúc em ngồi trong nhà tắm, khóc như được mùa vì nhớ anh.
Chẳng ai biết được em đã bao lần ngắm mình xinh đẹp trong gương nhưng rồi lại tự thấy mình chẳng có gì hấp dẫn vì không níu kéo nổi anh. Chẳng ai có thể biết được và để ý xem em đã buồn thế nào khi vắng anh. Nhưng rồi, bỗng một ngày em lớn hơn một chút. Đó là một ngày duy nhất giữa mùa đông có nắng chói chang. Quyển sách anh tặng rơi ra từ khe tủ. Lời đề tặng còn tươi màu mực nhưng người tặng thì đã thay đổi nét bút đến bao nhiêu lần.
Anh à, lời đề tặng của anh chẳng có sức mạnh xoay đổinỗi buồn nào trong em cả, nó rất đơn giản và nắn nót, em chẳng học đượcgì ngoài ba từ "Phải sống tốt". Nhưng, nét mực đã đưa em trở lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày anh ở bên em, như hương hoa sữa tuy đã tàn vẫn không làm tâm hồn quên được.
Trong một phút chốc em như thấy anh kề bên quyển sách, nâng niu nó, để nó bên em thật dịu dàng. Trong một thoáng chốc em như thấy được nét mặt anh in lên trong ánh sáng của trăng rằm đầu tháng, đang lái xe song song cạnh em, không chú ý những lời em đang thao thao bất tuyệt, chỉ chú ý em lái xe không cẩn thận. Trong một thoáng em như thấy được hai miếng bánh pizza cuối cùng trên đĩa, mình cụng vào nhau như cụng ly, động viên nhau ăn nốt cho khỏi phí phạm dù mặt mày nhăn nhó vì quá no. Rồi em nhớ, đã có thời gian em yêu những bài hát mà anh thích một cách vô cớ, em yêu những giai điệu bài hát, em yêu những bài thơ có bóng anh.
Trong một thoáng em đã thấy mình ngày có anh, lúc đó em sống tốt hơn nhiều bây giờ. Tại sao, những kỷ niệm nhỏ vậy mà một thoáng hiện về thôi nó lại đẹp như trong một đêm cổ tích của đời em nhỉ. Trong thoáng chốc đó, mọi hờn giận trong em tan biến, em chỉ muốncười thật to vì em thấy lòng rất nhẹ nhàng. Dù sao thì cũng phải cảm ơnthời gian, vì nhờ thời gian, những nỗi buồn mới phai nhạt. Nhưng chính nhờ thời gian thôi chưa đủ. Nếu con người cứ ích kỷ, khăng khăng làmình không đáng bị đau khổ thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ quên đượcnhững nỗi đau đời thường. Và nếu cứ đau khổ, cứ buồn bã thì sẽ chẳngbao giờ chấm dứt cả. Em đã đủ buồn vì anh, nhưng em nhận ra mình cũng chẳng bao giờ đủ cảm ơn anh cả. Nụ cười của em chẳng bao giờ đủ dài khi bên anh trong những ngày ấy. Anh à, cám ơn anh đã đến bên em ngày đó nhé, những ngày mơ mộng, những kỷ niệm ngọt ngào anh mang lại sẽ theo em suốt cả cuộc đời này.
Anh à, lời đề tặng của anh chẳng có sức mạnh xoay đổinỗi buồn nào trong em cả, nó rất đơn giản và nắn nót, em chẳng học đượcgì ngoài ba từ "Phải sống tốt". Nhưng, nét mực đã đưa em trở lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày anh ở bên em, như hương hoa sữa tuy đã tàn vẫn không làm tâm hồn quên được.
Trong một phút chốc em như thấy anh kề bên quyển sách, nâng niu nó, để nó bên em thật dịu dàng. Trong một thoáng chốc em như thấy được nét mặt anh in lên trong ánh sáng của trăng rằm đầu tháng, đang lái xe song song cạnh em, không chú ý những lời em đang thao thao bất tuyệt, chỉ chú ý em lái xe không cẩn thận. Trong một thoáng em như thấy được hai miếng bánh pizza cuối cùng trên đĩa, mình cụng vào nhau như cụng ly, động viên nhau ăn nốt cho khỏi phí phạm dù mặt mày nhăn nhó vì quá no. Rồi em nhớ, đã có thời gian em yêu những bài hát mà anh thích một cách vô cớ, em yêu những giai điệu bài hát, em yêu những bài thơ có bóng anh.
Trong một thoáng em đã thấy mình ngày có anh, lúc đó em sống tốt hơn nhiều bây giờ. Tại sao, những kỷ niệm nhỏ vậy mà một thoáng hiện về thôi nó lại đẹp như trong một đêm cổ tích của đời em nhỉ. Trong thoáng chốc đó, mọi hờn giận trong em tan biến, em chỉ muốncười thật to vì em thấy lòng rất nhẹ nhàng. Dù sao thì cũng phải cảm ơnthời gian, vì nhờ thời gian, những nỗi buồn mới phai nhạt. Nhưng chính nhờ thời gian thôi chưa đủ. Nếu con người cứ ích kỷ, khăng khăng làmình không đáng bị đau khổ thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ quên đượcnhững nỗi đau đời thường. Và nếu cứ đau khổ, cứ buồn bã thì sẽ chẳngbao giờ chấm dứt cả. Em đã đủ buồn vì anh, nhưng em nhận ra mình cũng chẳng bao giờ đủ cảm ơn anh cả. Nụ cười của em chẳng bao giờ đủ dài khi bên anh trong những ngày ấy. Anh à, cám ơn anh đã đến bên em ngày đó nhé, những ngày mơ mộng, những kỷ niệm ngọt ngào anh mang lại sẽ theo em suốt cả cuộc đời này.
Dù cho bao nhiêu đau khổ nữa anh mang lại cho cuộc đời, nhưng với em, kỷ niệm đẹp sẽ sống mãi và tồn tại lâu hơn những kỷ niệm buồn. Em phải tiếp tục đi lên phía trước, em còn trẻ, sẽ còn những kỷ niệm đẹp khác đến với em khi em luôn đón chờ chúng.
Một mùa thu ngọt ngào đã qua đi, một mùa đông của những nuối tiếc ập đến, song mùa đông qua thì mùa xuân và mùa hạ tiếp tục sưởi ấm lòng người. Anh phải sống cho thật với bản thân mình, yêu ghét rõ ràng vì anh là con trai. Còn em, em phải sống gấp gáp, còn nhiều việc cần làm, nhiều hơn là để sống vì anh - nhưng anh không hề biết. Những ngày tháng bên anh sẽ là điểm tựa vững chắc cho em bước vào cuộc sống, cho em được tự hào khi kể về anh, về câu chuyện kết thúc không có hậu nhưng thật đẹp và thật lãng mạn của chúng ta.
Anh, em mong anh luôn được hạnh phúc như em, ít nhất là lúc này.
Tạm biệt kỷ niệm ngọt ngào của em!
Tạm biệt kỷ niệm ngọt ngào của em!
- Blog Radio chuyển thể